Chương 97

"Tường vi!" Mắt của Tam Vô sáng lên, "Rút dây hoa đằng kia đi."

Những dây hoa dùng để che trước mặt cô đã bị rút đi một ít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía đối diện.

Lông của con thú khổng lồ kia trắng thuần khiết, dưới ánh trăng nó càng giống như ánh bạc tuyết sáng, đẹp đến mức khiến trong mắt người ta chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó.

Bầy thú bên dưới vốn đang xôn xao đều im lặng hết, chúng đột ngột khống chế và bao vây ba con thú khổng lồ kia lại.

Bọn chúng đã sớm mất đi sự kiêu căng phách lối lúc đầu, ba con thú biến dị liên tục lùi về sau.

Quý Lăng Bạch vung vẩy cái đuôi dài phía sau, ngay sau đó mọi người chỉ nhìn thấy cả bầy thú đang hung hăng lao thẳng về phía ba con thú khổng lồ.

Trong nháy mắt, đủ loại tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Mọi người đều bối rối, sao đột nhiên lại nội chiến với nhau?

Động tác của con thú khổng lồ kia rất nhanh, thấy ba con thú kia bỏ chạy vào trong núi, mọi người nhìn thấy đôi cánh của con thú khổng lồ run nhẹ, ngay sau đó nó đã ở trên đỉnh đầu của con thú kia, sấm sét quấn quanh phần đuôi của nó, giống như một con mãng xà quấn chặt lấy cổ của con thú.

Mãng xà cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra.

Cả người nó nổi băng tuyết, vô số lưỡi băng có ý đâm thủng cơ thể Quý Lăng Bạch, nhưng chưa kịp để lưỡi băng đến gần, nó đã bị ngọn lửa đột ngột thiêu đốt thành một vũng nước thải.

Đầu mãng xà trực tiếp bị dao điện cắt đứt, một cái đầu cực lớn đập xuống đất, hai con thú chưa kịp chạy thoát kia cũng bị đập nát thành vụn thịt.

Tất cả mọi người có mặt ở đó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy con thú khổng lồ oai phong lẫm liệt kia đột nhiên giơ bàn chân đang giẫm lên máu trên mặt đất lên, ghét bỏ quẹt lên lông của con chim đại bàng biến dị to lớn đang run rẩy bên cạnh.

Vẻ chê bai hiện rõ trên mặt, cùng với bộ dạng ra vẻ đó.... Mọi người đột nhiên nghĩ đến một người.

Đúng như dự đoán, một lát sau, con thú khổng lồ kia dần dần biến thành người.

Lão Hoa vì thú triều lúc nãy đã gắt gao nín thở, lúc này cuối cùng cũng thả lỏng, đặt mông ngồi xuống đất.

"Ổn rồi." Lão Hoa đã hoàn toàn mất hết sức lực, ở tuổi của bà cũng khó có thể kinh sợ hai lần như thế này.

Những người khác cũng ngơ ngác nhìn Quý Lăng Bạch trên bầu trời.

Quý đội giấu thật kỹ, mọi người khiếp sợ nhưng đã thả lỏng người, Quý Lăng Bạch mạnh hơn bọn họ tưởng rất nhiều, hiện tại đối với bọn họ mà nói thì không tính là chuyện xấu.

Bảo chủ 5 lau mồ hôi trên trán, nhìn những con thú biến dị đã hoàn toàn hỗn loạn và tàn sát lẫn nhau, thẳng thắn nói: "Con mẹ nó, cũng may lúc ấy không nghe theo Lý Ngọc Sơn."

Vốn dĩ còn cho rằng Quý Lăng Bạch rất mạnh, cũng rất khoe khoang và kiêu ngạo.

Hôm nay xem ra người ta đã rất khiêm tốn rồi.

Nhưng mọi người vẫn không để lòng mình được thả lỏng hoàn toàn.

Nguyên nhân không phải là anh, mà là vì bây giờ mọi người đã có thể chắc chắn những con thú biến dị này đột nhiên nổi điên lên chạy đến Sinh Thành.

Quý Lăng Bạch đứng giữa không trung, thở hổn hển nhìn cảnh tưởng bi thảm bên dưới.

Nếu như có người đứng đối diện với anh sẽ khiếp sợ bộ dạng hiện tại của Quý Lăng Bạch.

Sắc mặt anh tái nhợt, hai hàng máu chảy ra từ trong mắt, tia máu đỏ nhiều đến mức che lấp cả mắt anh, trông rất đáng sợ.

Năng lực mạnh mẽ đều cần phải trả giá đắt.

Đặc biệt là khi anh vẫn chưa thành thạo năng lực này.

Quý Lăng Bạch không đáp xuống đất, anh bay trực tiếp đến phòng của mình, bộ dạng hiện tại của anh không thích hợp để mọi người nhìn thấy, vì Sinh Thành bị bao vây mà lo sợ bất an.

Bọn họ cần một người vững chắc để dựa vào.

Nếu không, người nhát gan sẽ từ bỏ Sinh Thành, từ bỏ việc hợp tác và rời đi.

Tình hình đã ổn định, tang thi của Tam Vô lập tức rút lui, bọn chúng trông không thoải mái lắm.

Nhất là Thịnh Thị đã hoàn toàn bất tỉnh, tang thi không có hô hấp, trông như đã thành thi thể.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lão Hoa lo lắng nhìn tang thi, lại nhìn về phía Tam Vô đang được hoa tường vi đặt xuống đất nói: "Tang thi của cô bị sao vậy?"

"Hiện tại tôi không chắc lắm, ban đầu tôi nghĩ là do tang thi đang muốn thăng cấp, nhưng bây giờ có vẻ như phải có nguyên nhân chung khiến bọn chúng trở nên thế này." Tam Vô nhìn củ cải đang ló đầu ra nói: "Em ra ngoài xem thử, tình hình của tang thi hoang thế nào."

Nếu những con tang thi hoang bên ngoài cũng khác thường, thì không phải là Sinh Thành của cô có vấn đề.

Tam Vô sắp xếp xong chuyện liền vội vàng chạy đến phòng Quý Lăng Bạch.

Quý Lăng Bạch trốn kỹ trong phòng, nhất định là có vấn đề.

Bước đến cửa phòng, Tam Vô liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng.

Lòng cô chùng xuống đẩy cửa ra, không nhìn thấy Quý Lăng Bạch, cô chỉ thấy một con thú màu trắng bạc đã thu nhỏ đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy Tam Vô tới, anh lười biếng mở mắt ra, đôi mắt vẫn đang chảy máu khiến Tam Vô hít ngược một hơi lạnh.

"Quý Lăng Bạch! Anh không sao chứ?"

Tam Vô đi tới quỳ xuống, chạm vào mắt Quý Lăng Bạch, "Tôi đi lấy thuốc cho anh!"

Vừa đi được hai bước đã bị cái đuôi của Quý Lăng Bạch quấn lấy, quay đầu liền đối mặt với trạng thái người của anh.

Quý Lăng Bạch nhắm chặt hai mắt, cái đuôi vẫn quấn lấy cánh tay của Tam Vô, "Chắc chắn sẽ có rất nhiều người lấy thuốc ra khỏi kho hàng, nếu bây giờ em đi, mọi người sẽ biết tôi bị thương."

Tam Vô không khỏi hối hận, thuốc trong không gian của cô đã dùng hết, sao lại quên bổ sung vào chứ?

"Vậy cũng phải chữa trị vết thương!" Tam Vô định kéo đuôi anh ra, vừa nắm chặt đã nghe thấy tiếng kêu đau của Quý Lăng Bạch.

Cái đuôi rụt lại ngay như đang sợ hãi.

Cảm xúc mềm mại khiến đầu ngón tay của Tam Vô tê dại.

Quý Lăng Bạch giữ lấy bả vai cô không cho cô cử động, khuôn mặt tái nhợt nhưng lại đỏ ửng nhiều hơn, thoạt nhìn có chút huyết sắc.

"Đừng đi." Quý Lăng Bạch hít sâu một hơi, đợi một lát, lại nhấn mạnh lần nữa.

Tam Vô mím môi.

Quý Lăng Bạch nâng khóe môi cười, "Sức chiến đấu tối cao không thể bị thương, ở thời điểm này."

"Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi, cơ thể của tôi, tôi hiểu rõ."

Tam Vô muốn nói anh hiểu rõ cái rắm, nhưng nghĩ tới vẻ mặt thả lỏng của mọi người khi thấy Quý Lăng Bạch toàn thắng vừa rồi, Tam Vô liền im lặng.

Dù cô không phải Quý Lăng Bạch, nhưng lúc này cô cũng có thể cảm nhận được sức nặng đè lên đôi vai.

Hai chữ tối cao, sao có thể dễ dàng như vậy?

Tam Vô đỡ Quý Lăng Bạch tựa vào giường, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhắm nghiền vô cùng sắc bén, hàng mi đẹp dính đầy tơ máu, nhìn mà giật mình.

Tam Vô dùng khăn lông ướt từ từ lau sạch vết máu trên mặt anh, cô nhìn thấy Quý Lăng Bạch mở mắt ra, khóe mắt đỏ ngầu.

"Năng lực của anh không thể sử dụng lần hai trong thời gian ngắn đúng không?" Tam Vô nắm chặt khăn lông.

Cảnh tượng nguy nga vừa rồi, sức chiến đấu đáng kinh ngạc ấy, Sinh Thành không có một người chết, bầy thú cũng không con nào còn sống.

Một trận chiến có thể gọi là kỳ tích.

Quý Lăng Bạch dựa vào giường, không trả lời trực tiếp Tam Vô mà ngược lại là lấy một cái vòng tay mới tinh ra từ trong ngực mình.

Hạch dị năng trên chiếc vòng khiến ngực Tam Vô như có một cơn đau vô hình siết chặt.

"Bầy thú chắc chắn sẽ còn tới." Quý Lăng Bạch so sánh vòng tay trên cổ tay của Tam Vô, "Kích thước nhỏ vừa hợp."

Tam Vô vừa chạm vào hạch dị năng đã biết đây là gì.

Mặt cô biến sắc, "Đây là Nguyễn Anh....!"

"Phải." Quý Lăng Bạch cười nói: "Là Nguyễn Anh để lại cho tôi trước khi chết."

"Nếu như." Quý Lăng Bạch nói xong hai chữ này đã nhìn thấy Tam Vô nhíu mày thật chặt, "Nếu như, dưới tình huống nghiêm trọng nhất, em để củ cải đi theo tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa hạch dị năng của Nguyễn Anh và hạch dị năng của tôi cho nó đưa lại cho em."

"Bọn họ cần một người lãnh đạo, nhưng thế hệ trẻ hiện tại chưa từng xuất hiện người nào có dị năng đặc biệt ưu tú, em có hạch dị năng của tôi, cho dù chỉ có thể phát huy một nửa năng lực, cộng thêm dị năng đặc biệt của em, em sẽ có thể...."

Tam Vô chợt đứng lên từ vị trí của mình, "Anh câm miệng!"

Hiếm khi cô hét lên với Quý Lăng Bạch.

"Chỉ là hai lần thú triều, sao anh lại có cảm giác ngày mai mình sẽ chết?" Sắc mặt Tam Vô vô cùng khó coi, "Người ở thành lũy khác còn chưa chết, tang thi của tôi sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường."

Trán của cô nổi gân xanh, lớn tiếng nói: "Tôi còn có rất nhiều thú biến dị, sao có thể giống anh một mình ngăn cản được?"

"Tôi chỉ nói vậy thôi." Quý Lăng Bạch bất đắc dĩ cười: "Miễn sau này lại quên nói với em."

Tam Vô hung hăng trợn mắt nhìn anh.

"Tôi sẽ không để một mình anh làm." Tam Vô mím môi, dừng một lúc lâu rồi nói tiếp: "Tấn công Sinh Thành, lẽ nào Sinh Thành chỉ có hai người chúng ta sao? Lựa chọn hợp tác với nhiều người như vậy, chẳng phải là vì đến khi đối mặt với loại chuyện này sẽ không đến mức phải đơn độc, mọi người đều phải góp sức!"

Cô nói dứt khoát nhưng thật ra trong lòng cũng đang lo lắng.

Nếu như những người đó trở mặt không chịu nhận thì sao.

Cô nhét lại chiếc vòng vào trong quần áo của Quý Lăng Bạch, "Những con thú biến dị kia thật sự rất thông minh, chúng cho rằng Sinh Thành là mối một nguy lớn đấy?"

Đúng là gặp quỷ!

Quý Lăng Bạch nhìn cô cúi đầu suy nghĩ, nắm thật chặt vòng tay.

Anh không nói với Tam Vô, điều anh lo lắng không chỉ là thú triều, mà còn là sự khác thường của tang thi nhà cô.

Tam Vô đợi một lúc lâu mới đi lấy thuốc cho Quý Lăng Bạch, trên đường về cô bị giật mình bởi củ cải đang thở hổn hển chạy như bay đến.

"Chủ nhân!" Củ cải lo lắng kéo lấy cô, "Tang thi bên ngoài cũng không bình thường, một ít tang thi còn cạ đầu mình vào thân cây."

"Nhưng không nhiều bằng thành lũy của chúng ta."

Nhưng chi tiết nhỏ này cũng đủ khiến Tam Vô cảm thấy phiền đến đinh tai nhức óc.

Tang thi nhà cô phát bệnh hình như hơi khác sao?

Một phần nhỏ tang thi hoang bên ngoài đã chứng minh bọn chúng đều như vậy, không phải vấn đề của Sinh Thành mà là vấn đề của chính tang thi.

Đám Tang Nhất tuy nhức đầu đến không thể chiến đấu, nhưng theo những gì chúng nói, thực lực thực sự đã tăng lên, tất cả tang thi đều tiến hóa tập thể, Tam Vô thậm chí còn không dám nghĩ đến nguyên nhân đằng sau.

Đối với nhân loại mà nói, đây tuyệt đối không phải là một tin tốt.

Có lẽ là vì tần số thú triều kéo tới quá thường xuyên nên mọi người cũng không có ý định nghỉ ngơi, thay phiên nhau canh gác và nghỉ ngơi, mỗi người càng thêm căng thẳng.

Một vài người phụ trách thành lũy không biết đang thảo luận gì ở đó.

Tam Vô cũng không bận tâm đến bọn họ, sau khi cho Quý Lăng Bạch uống thuốc xong liền chuẩn bị đi tìm Hạ Chí Thanh nói chuyện, hỏi xem có thể kêu gọi những thành lũy khác phái một ít người đến không.

Nhưng khi nhìn thấy những người phụ trách đó đang thì thầm với nhau, Tam Vô đã cảm thấy một hơi lạnh xông thẳng vào lòng mình.

"Tam Vô!" Còn chưa tìm được Hạ Chí Thanh, thì Lão Hoa mặt đỏ bừng đã chạy tới, "Mau, cô ra cửa nhìn xem."

Tam Vô vội vàng đi theo bà ấy tới cửa, cô phát hiện ở bên ngoài đã có một đống người đang chen chúc nhau.

Là những bảo chủ không tham gia Sinh Thành mang người đến.

Bảo chủ 11 nhìn thấy Tam Vô, cười mỉa nói: "Chuyện ở đây bị thú triều tấn công chúng tôi đã biết, tuy không thể coi là tới kịp lúc, còn mang theo một ít tâm tư của chúng tôi."

"Nhưng chúng tôi nghĩ vẫn còn kịp để lấy lòng mà."

Ngoại trừ Lý Ngọc Sơn bị thương nặng chưa khỏi không tới, mà là phó bảo chủ của ông ta tới, những bảo chủ khác đều đến.

"Chuyện gì vậy, Tam Vô?" Bảo chủ 5 dẫn theo một đoàn người phụ trách đi tới, anh ta nhìn Tam Vô nói: "Chúng tôi đã bàn bạc với nhau, mấy người bọn tôi sẽ không nghỉ ngơi, tranh thủ lúc còn đang bình an vô sự, chúng tôi nhanh chóng trở lại thành lũy đưa thêm người tới."

"Sinh Thành của chúng ta nhất định phải giữ vững." Bảo chủ 5 gãi khuôn mặt ngăm đen của mình, "Tất cả mọi người ở đây đã ăn chùa không ít, còn có Sinh Thành, chúng tôi đều cảm thấy xây xong nhất định sẽ vô cùng hữu dụng đối với tất cả mọi người."

Một thành phố bị xoắn thành một sợi dây thừng*, biết đâu lại là tuyến phòng thủ cuối cùng trong tương lai thì sao.

*Dùng để diễn tả hành vi quyết tâm và ý chí đoàn kết với nhau, hợp nhất thành một lực lượng.

Tam Vô nhìn bọn họ, sửng sốt tại chỗ.

Đôi khi có một số việc chưa chắc đã tệ như trong tưởng tượng của cô.

Chapter
1 Chương 1: 1: Cuối Cùng Cũng Tới Rồi
2 Chương 2: 2: Dị Năng Biến Hoá
3 Chương 3: 3: Cơm Tối Hôm Nay
4 Chương 4: 4: Cô Có Mùi Thơm Như Vậy Sao
5 Chương 5: 5: Nhận Nuôi Tang Thi Đầu Tiên
6 Chương 6: 6: Họ Đều Đã Nghĩ Thông Rồi
7 Chương 7: 7: Điểm Mấu Chốt Của Lão Đại Đã Không Còn Nữa
8 Chương 8: 8: Bị Theo Dõi
9 Chương 9: 9: Hoa Hướng Dương Biết Đánh Quyền Anh
10 Chương 10: 10: Hợp Tác Tạm Thời
11 Chương 11: 11: Tang Thi Thứ Hai Tới Rồi
12 Chương 12: 12: Thủ Đoạn Sắc Bén
13 Chương 13: 13: Đôi Cá Trích Cạnh Tranh
14 Chương 14: 14: Cuộc Sống Ăn Thịt
15 Chương 15: 15: Lời Chào Hỏi
16 Chương 16: 16: Tiểu Tam Vô Bá Đạo
17 Chương 17: 17: Có Ở Đó Không Đại Nhân
18 Chương 18: 18: Hoạt Động Ở Thành Luỹ
19 Chương 19: 19: Hoạt Động Ở Thành Luỹ
20 Chương 20: 20: Bầu Không Khí Vô Cùng Nghiêm Túc
21 Chương 21: 21: Hoả Hoạn
22 Chương 22: 22: Có Muốn Ôm Không Nào
23 Chương 23: 23: Những Tang Thi Khác
24 Chương 24: 24: Vở Kịch Tình Làng Nghĩa Xóm
25 Chương 25: 25: Người Ở Thành Lũy 2 Tới
26 Chương 26: 26: Mối Quan Hệ Ngoài Sức Tưởng Tượng
27 Chương 27: 27: Moah Moah Cu Cậu Khoai Tây Ba Hợp Một
28 Chương 28: 28: Moah Moah Cu Cậu Khoai Tây Ba Hợp Một 2
29 Chương 29: 29: Tấn Công Đi Tiểu La
30 Chương 30: 30: Hành Động
31 Chương 31: 31: Không Người Thân Không Bạn Bè Không Ràng Buộc
32 Chương 32: 32: Quân Đoàn Tang Thi Đến
33 Chương 33: 33: Quân Đoàn Tang Thi Thân Thiện
34 Chương 34: 34: Dấu Ngã Quyến Rũ
35 Chương 35: 35: Tiện Thể Nhắn Là Lại Xảy Ra Chuyện
36 Chương 36: 36: Dẫn Đàn Em Đi Tìm Một Nơi
37 Chương 37: 37: Các Cô Vẫn Còn Nuốt Cơm Được
38 Chương 38: 38: Cái Đồ Quần Áo Vướng Víu Này
39 Chương 39: 39: Bị Bắt Đi
40 Chương 40: 40: Có Bản Lĩnh Thì Tới Lấy Đi
41 Chương 41: 41: Anh Sắp Kết Hôn Rồi Sao
42 Chương 42: 42: Lớp Học Huấn Luyện Tang Thi
43 Chương 43: 43: Các Người Hèn Vậy Sao
44 Chương 44: 44: Chúng Ta Không Nên Xa Lạ Như Vậy
45 Chương 45: 45: Bóng Đèn Nhỏ Của Tam Vô
46 Chương 46: 46: Có Thể Tung Hoành Một Chút
47 Chương 47: 47: Thu Hút Ong Bướm Em Giỏi Nhất
48 Chương 48: 48: Tương Phản
49 Chương 49: 49: Thiên Đường Đầu Tiên
50 Chương 50: 50: Các Samurai Của Tường Vi
51 Chương 51: 51: Gây Rối Tứ Phương
52 Chương 52: 52: Đừng Đánh Nhau
53 Chương 53: 53: Đồ Tốt Thì Ai Chê Nhiều
54 Chương 54: 54: Đại Hàn Kỳ Sắp Đến
55 Chương 55: 55: Đáng Sợ Hơn Cả Đại Hàn Kỳ
56 Chương 56: 56: Khách Tới Đây Nè~
57 Chương 57: 57: Làm Gì Mà Ồn Ào Suốt Vậy
58 Chương 58: 58: Lá Cờ Này Thật Xấu
59 Chương 59: 59: Sự Mê Người Của Anh
60 Chương 60: 60: Quý Lăng Bạch Đàn Ông Cái Gì Chứ
61 Chương 61: 61: Tròn Tròn Mập Mập Tới
62 Chương 62: 62: Có Thể Chịu Đựng Tình Yêu Dịu Dàng Này Không
63 Chương 63: 63: Tố Chất Tâm Lý Của Người Tinh Anh Chính Là Liều Chết
64 Chương 64: 64: Niềm Kiêu Hãnh Của Động Vật Xã Hội
65 Chương 65: 65: Ai Dũng Cảm Hơn
66 Chương 66: 66: Tôi Không Nhịn Được
67 Chương 67: 67: Tối Nay Chúng Ta Sẽ Hành Động
68 Chương 68: 68: Mọi Người Tìm Ai
69 Chương 69: 69: Nhện Ship Hàng Hỏa Tốc
70 Chương 70: 70: Em Muốn Tôi Cầu Xin Em Thế Nào Đây
71 Chương 71: 71: Bao Ăn Bao Ở
72 Chương 72: 72: Ông Ta Điên Rồi Sao
73 Chương 73: 73: Muốn Gì Thì Cứ Nói
74 Chương 74: 74: Cơ Hội Lập Công Tới Rồi
75 Chương 75: 75: Một Cát Tát Tỉnh Người
76 Chương 76: 76: Gió Thổi Mông Lạnh
77 Chương 77: 77: Tiểu Nam Tiểu Bắc
78 Chương 78: 78: Nhiệt Tình Như Vậy Đấy
79 Chương 79: 79: Người Anh Em Không Nhớ Bọn Ta Sao
80 Chương 80: 80: Keo Kiệt
81 Chương 81: 81: Gõ Cửa Phòng
82 Chương 82: 82: Mãnh Nam A
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
Chapter

Updated 99 Episodes

1
Chương 1: 1: Cuối Cùng Cũng Tới Rồi
2
Chương 2: 2: Dị Năng Biến Hoá
3
Chương 3: 3: Cơm Tối Hôm Nay
4
Chương 4: 4: Cô Có Mùi Thơm Như Vậy Sao
5
Chương 5: 5: Nhận Nuôi Tang Thi Đầu Tiên
6
Chương 6: 6: Họ Đều Đã Nghĩ Thông Rồi
7
Chương 7: 7: Điểm Mấu Chốt Của Lão Đại Đã Không Còn Nữa
8
Chương 8: 8: Bị Theo Dõi
9
Chương 9: 9: Hoa Hướng Dương Biết Đánh Quyền Anh
10
Chương 10: 10: Hợp Tác Tạm Thời
11
Chương 11: 11: Tang Thi Thứ Hai Tới Rồi
12
Chương 12: 12: Thủ Đoạn Sắc Bén
13
Chương 13: 13: Đôi Cá Trích Cạnh Tranh
14
Chương 14: 14: Cuộc Sống Ăn Thịt
15
Chương 15: 15: Lời Chào Hỏi
16
Chương 16: 16: Tiểu Tam Vô Bá Đạo
17
Chương 17: 17: Có Ở Đó Không Đại Nhân
18
Chương 18: 18: Hoạt Động Ở Thành Luỹ
19
Chương 19: 19: Hoạt Động Ở Thành Luỹ
20
Chương 20: 20: Bầu Không Khí Vô Cùng Nghiêm Túc
21
Chương 21: 21: Hoả Hoạn
22
Chương 22: 22: Có Muốn Ôm Không Nào
23
Chương 23: 23: Những Tang Thi Khác
24
Chương 24: 24: Vở Kịch Tình Làng Nghĩa Xóm
25
Chương 25: 25: Người Ở Thành Lũy 2 Tới
26
Chương 26: 26: Mối Quan Hệ Ngoài Sức Tưởng Tượng
27
Chương 27: 27: Moah Moah Cu Cậu Khoai Tây Ba Hợp Một
28
Chương 28: 28: Moah Moah Cu Cậu Khoai Tây Ba Hợp Một 2
29
Chương 29: 29: Tấn Công Đi Tiểu La
30
Chương 30: 30: Hành Động
31
Chương 31: 31: Không Người Thân Không Bạn Bè Không Ràng Buộc
32
Chương 32: 32: Quân Đoàn Tang Thi Đến
33
Chương 33: 33: Quân Đoàn Tang Thi Thân Thiện
34
Chương 34: 34: Dấu Ngã Quyến Rũ
35
Chương 35: 35: Tiện Thể Nhắn Là Lại Xảy Ra Chuyện
36
Chương 36: 36: Dẫn Đàn Em Đi Tìm Một Nơi
37
Chương 37: 37: Các Cô Vẫn Còn Nuốt Cơm Được
38
Chương 38: 38: Cái Đồ Quần Áo Vướng Víu Này
39
Chương 39: 39: Bị Bắt Đi
40
Chương 40: 40: Có Bản Lĩnh Thì Tới Lấy Đi
41
Chương 41: 41: Anh Sắp Kết Hôn Rồi Sao
42
Chương 42: 42: Lớp Học Huấn Luyện Tang Thi
43
Chương 43: 43: Các Người Hèn Vậy Sao
44
Chương 44: 44: Chúng Ta Không Nên Xa Lạ Như Vậy
45
Chương 45: 45: Bóng Đèn Nhỏ Của Tam Vô
46
Chương 46: 46: Có Thể Tung Hoành Một Chút
47
Chương 47: 47: Thu Hút Ong Bướm Em Giỏi Nhất
48
Chương 48: 48: Tương Phản
49
Chương 49: 49: Thiên Đường Đầu Tiên
50
Chương 50: 50: Các Samurai Của Tường Vi
51
Chương 51: 51: Gây Rối Tứ Phương
52
Chương 52: 52: Đừng Đánh Nhau
53
Chương 53: 53: Đồ Tốt Thì Ai Chê Nhiều
54
Chương 54: 54: Đại Hàn Kỳ Sắp Đến
55
Chương 55: 55: Đáng Sợ Hơn Cả Đại Hàn Kỳ
56
Chương 56: 56: Khách Tới Đây Nè~
57
Chương 57: 57: Làm Gì Mà Ồn Ào Suốt Vậy
58
Chương 58: 58: Lá Cờ Này Thật Xấu
59
Chương 59: 59: Sự Mê Người Của Anh
60
Chương 60: 60: Quý Lăng Bạch Đàn Ông Cái Gì Chứ
61
Chương 61: 61: Tròn Tròn Mập Mập Tới
62
Chương 62: 62: Có Thể Chịu Đựng Tình Yêu Dịu Dàng Này Không
63
Chương 63: 63: Tố Chất Tâm Lý Của Người Tinh Anh Chính Là Liều Chết
64
Chương 64: 64: Niềm Kiêu Hãnh Của Động Vật Xã Hội
65
Chương 65: 65: Ai Dũng Cảm Hơn
66
Chương 66: 66: Tôi Không Nhịn Được
67
Chương 67: 67: Tối Nay Chúng Ta Sẽ Hành Động
68
Chương 68: 68: Mọi Người Tìm Ai
69
Chương 69: 69: Nhện Ship Hàng Hỏa Tốc
70
Chương 70: 70: Em Muốn Tôi Cầu Xin Em Thế Nào Đây
71
Chương 71: 71: Bao Ăn Bao Ở
72
Chương 72: 72: Ông Ta Điên Rồi Sao
73
Chương 73: 73: Muốn Gì Thì Cứ Nói
74
Chương 74: 74: Cơ Hội Lập Công Tới Rồi
75
Chương 75: 75: Một Cát Tát Tỉnh Người
76
Chương 76: 76: Gió Thổi Mông Lạnh
77
Chương 77: 77: Tiểu Nam Tiểu Bắc
78
Chương 78: 78: Nhiệt Tình Như Vậy Đấy
79
Chương 79: 79: Người Anh Em Không Nhớ Bọn Ta Sao
80
Chương 80: 80: Keo Kiệt
81
Chương 81: 81: Gõ Cửa Phòng
82
Chương 82: 82: Mãnh Nam A
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99