“Một đống vàng bạc châu báu lớn.” Tô Mạn trả lời.
Vu Á Thanh: “Chúng tôi cũng thế, tất cả đều là vàng bạc châu báu, nếu không thì là quần áo, giày dép, túi xách, còn có một số bộ sưu tập thời Trung cổ, tìm 64 căn phòng, không phát hiện chìa khóa.”
“Chúng ta cũng tìm 64 căn phòng, tính như vậy, tầng hai có 128 căn phòng.” Tô Mạn ngẩng đầu xem trần nhà, “Có muốn lên tầng trên xem không?”
Vu Á Thanh gật đầu.
Nhóm người quay lại chỗ cầu thang xoắn ốc, chuẩn bị đi trên lầu, lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông —
Keng keng keng, keng keng keng…
Mọi người nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ.
Vu Á Thanh trầm giọng nói: “Đi, chúng ta đi xuống xem thử.”
Mọi người lần lượt xuống lầu.
Bạch Ấu Vi đi cuối cùng. Cô lấy cây gậy gấp gọn từ trong xe lăn, chống gậy tốn sức đứng dậy, sau đó đứng cạnh tay vịn cầu thang.
Nhìn từng bậc thang nối tiếp nhau xuống phía dưới, nhìn lâu có cảm giác chóng mặt.
Cô cắn cắn môi, thử hướng trước một bước…
“Để tôi cõng cô xuống.” Tô Mạn vốn đi trước vòng trở lại, cau mày nói, “Cô đi như thế quá chậm.”
Chu Xu ở bên cạnh muốn nói lại thôi, e ngại lòng tự trọng của Bạch Ấu Vi, nhỏ giọng giải thích giúp cô: “Cầu thang ở đây hơi vặn xoắn, xuống lầu tốn sức hơn cầu thang bình thường.”
Tô Mạn đi tới bậc thang thấp hơn bậc Bạch Ấu Vi đứng hai bậc, đưa lưng về cô khom lưng ngồi xổm xuống, “Lên đây đi.”
Bạch Ấu Vi nhìn tấm lưng của cô, lại nhìn cánh tay phải cô bị thương, do dự một hồi, cuối cùng thả cây gậy xuống, nằm trên lưng cô ấy.
“Cô làm được chứ? Đừng liên lụy làm tôi té ngã, tôi không muốn làm tấm đệm thịt cho người khác.” Bạch Ấu Vi bĩu môi nói.
“Dong dài! Lên mau! Tôi có thể bế cô lên bằng một tay! Đúng là có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú!” Tô Mạn mắng, dưới chân bước như bay.
Chu Xu nhìn bóng lưng hai người, không nhịn được cười, ôm lấy xe lăn, bước nhanh xuống lầu.
…
Tiếng chuông vang lên từ phòng ăn.
Trong phòng ăn có một cái bàn ăn rất dài, khăn trải bàn trắng tinh, bên trên bày đầy đồ ăn.
Đương nhiên, không thể so sánh sự thịnh soạn này với bữa tiệc ở căn cứ.
Nó phong phú, xa xỉ đến mức cho dù đặt ở trước tận thế, người bình thường cũng khó tưởng tượng được.
Cả tảng thịt bò thượng đẳng, heo sữa quay tuyệt đẹp, gà tây thơm lừng, đủ loại rau hoa quả, còn có các món trang miệng tinh xảo, sặc sỡ, một bàn phủ kín món ăn làm hoa cả mắt.
Quan giám sát tao nhã lễ phép đứng bên cạnh bàn, mỉm cười nói với các cô:
“Các cô dâu đáng yêu, đã đến bữa trưa, mời dùng cơm!”
Thực ra các cô không thấy đói, bởi vì trước khi vào trò chơi, các cô vừa ăn ở bữa tiệc. Nhưng sau khi đi vào trò chơi, thời gian biến thành buổi sáng, sau đó tìm kiếm một lúc, hiện tại đã đến buổi trưa.
Bảy người ngồi vào chỗ.
Bàn ăn quá dài, vì vậy vị trí bảy người phân tán, cách nhau rất xa.
Bạch Ấu Vi uống một ngụm rượu, không có mùi vị nên để ly rượu xuống.
Trong lòng nghĩ: Mặc dù hệ thống rất trâu bò, có thể bắt chước hương vị rượu vang giống như đúc, nhưng cho dù bắt chước cũng không làm ra được mỹ vị mà thời gian lắng đọng tạo thành. Lúc nếm rượu ở đây vẫn thiếu cái gì đó.
Có điều, trong tình cảnh hàng hóa càng ngày càng thiếu hụt, cứ chê bai những món ăn ngon này thì thực sự quá làm kiêu.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô vụt lóe lên, cúi đầu nhìn thức ăn trong khay một lần nữa.
Có lẽ cô nhìn quá lâu, quan giám sát thân thiết hỏi:
“Xin hỏi món bánh cuộn nấm truffle dát vàng này có vấn đề gì không? Hình như cô không đói bụng, mặc dù tôi có thể hiểu việc cô dâu buồn rầu vì rời xa quê hương nhưng mong mọi người cố gắng ăn nhiều một chút, bởi vì bữa ăn này được chuẩn bị dựa theo khẩu vị của Công tước.”
… biết Công tước, thích khẩu vị gì?
Nếu các cô không ăn gì hết, điều này có phải mang ý nghĩa không ăn bữa trưa thì sẽ đói cả ngày?
Mấy người phụ nữ nhìn lẫn nhau, liên tưởng đến một vài giả thuyết đáng sợ, các cô cầm dao nĩa lên bắt đầu cùng ăn.
Bạch Ấu Vi im lặng một lúc, cũng bắt đầu ăn cơm trưa.
Updated 449 Episodes