“Dùng đạo cụ… Đổi mảnh ghép trò chơi đã sử dụng?” Tô Mạn ngạc nhiên, “… Vì sao?”
Tại sao muốn đổi mảnh ghép trò chơi?
Tại sao anh Nghiêm nói việc này?
Mí mắt Nghiêm Thanh Văn hơi cụp, giọng ôn hòa nói: “Ngay từ đầu, tôi cho rằng cô ta nói đùa, dù sao bây giờ về mê cung, ngoại trừ biết nó có thể sản xuất mảnh ghép trò chơi, chúng ta hầu như hoàn toàn không biết gì về nó. Tổng cộng có bao nhiêu mảnh ghép cũng không biết, làm sao thu thập đủ mảnh ghép trò chơi?
Nhưng chẳng những cô ta làm hành động, hơn nữa, không tiếc dùng đạo cụ quý giá để trao đổi.”
Anh nói, ngước mắt nhìn lướt qua đám người đang ngồi.
“Sau đó, cô ta không thật sự muốn tập hợp đủ mảnh ghép trò chơi.”
Tô Mạn cau mày: “Vậy cô muốn làm gì?”
“Là mục tiêu.” Nghiêm Thanh Văn đáp lời, “Một mục tiêu đủ để ngưng tụ những người xung quanh, cũng mang đến hy vọng.”
Tô Mạn nhìn anh, mơ hồ cảm giác mình đã hiểu, lại mơ hồ thấy mình chưa đủ hiểu rõ.
Nghiêm Thanh Văn nói: “Một mục tiêu có giá trị có thể khiến nội tâm sản sinh động lực to lớn, chỉ cần chỗ động lực này vẫn còn, chỉ sợ tương lai bọn họ chết ở trên đường cũng không hối hận.
Mà chúng ta ở lại đây, ngoại trừ từng ngày tiếp nối nhau hoàn thành nhiệm vụ từ cấp trên, tuân theo hướng dẫn của tổ chức thông quan trò chơi chỉ định, tình trạng hiện nay cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Về trò chơi thú bông, chúng ta mãi mãi kém xa đáp án đạt được.”
“Anh Nghiêm, ở lại đây cũng có thể tìm kiếm đáp án! Cũng có hy vọng tồn tại tương tự!” Tô Mạn không nhịn được nói, “Tổ nghiên cứu khoa học của Giáo sư Tống chưa bao giờ buông tha nghiên cứu trò chơi thú bông!”
“Đó là bọn họ, không phải chúng ta.” Nghiêm Thanh Văn bình tĩnh nhìn cô, “Ở lại đây không phải tìm kiếm đáp án mà là chờ đợi đáp án. Tô Mạn, em nên hiểu rõ, anh và Lữ Ngang không thích ngồi chờ chết.”
Viền mắt Tô Mạn đỏ hoe: “Nhưng mà… tỉ lệ hàng hóa ngoài kia thực sự rất thấp…”
“Thực ra… chúng ta như bây giờ cũng không tính là sống sót.” Chu Xu thấp giọng thì thào.
Tô Mạn nhìn về phía cô.
Chu Xu nói: “Chúng ta chỉ là không chết mà thôi.”
Mọi người lặng đi.
Sau một lúc lâu, Nghiêm Thanh Văn cười nhạt nói: “Loài người vĩnh viễn không thay đổi được lòng hiếu kỳ và tính mạo hiểm trong xương cốt, nếu thế giới đã biến thành như vậy, chi bằng sống theo mong muốn của mình, lúc chết mới không hối hận. Tô Mạn, em không cần khuyên nữa.”
Tô Mạn cắn môi dưới, cúi đầu không nói.
Lữ Ngang chế giễu bản thân: “Sớm biết cần thu thập mảnh ghép trò chơi, khi đó không nên đánh cược với cô nhóc kia, aizz, lập tức thiếu mất năm mảnh ghép trò chơi!”
Nghiêm Thanh Văn cũng cười theo, quay đầu xem Chu Xu ở bên cạnh: “Có sợ không? Em đi theo hai chúng tôi có thể rất vất vả.”
Chu Xu khẽ gật đầu một cái, “Hai người không chê em gây thêm phiền toái là tốt rồi.”
Tô Mạn thấy bọn họ đưa ra quyết định, vẻ mặt càng chán nản.
Dọc đường đi mọi người vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng đôi khi có mâu thuẫn khắc khẩu, nhưng tình cảm hơn hẳn bình thường, nếu có thể, cô thật sự không muốn tách nhau.
Chỉ tiếc…
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không kết thúc.
…
Bóng đêm dần khuya.
Nhiệt độ không trở nên mát mẻ vì màn đêm đến, không khí ẩm ướt oi bức như trước, khiến toàn thân người ta đẫm mồ hôi, dinh dính rất khó chịu.
Bạch Ấu Vi ôm con thỏ nhung, ngồi giữa phòng khách tối đen.
Thầy Thừa, Đàm Tiếu và Phan Tiểu Tân, đều đã ngủ say trong nhà thú bông, mà cô không ngủ được, thường xuyên ra khỏi nhà thú bông, lo lắng Thẩm Mặc quay về không thấy bóng người.
Thẩm Mặc chưa về.
Phòng bên cạnh tiếp đón mấy vị khách.
Một người trong đó đầu óc nhanh nhạy, sau khi phát hiện phòng 102 không có ai thì cạy cửa 101.
Có điều sau khi Bạch Ấu Vi nghe thấy tiếng động thì đi vào nhà thú bông, người nọ lật tung ba phòng ngủ, không thu hoạch được gì, cuối cùng phẫn nộ bỏ về.
Anh ta nên may mắn, khí trời nóng bức làm cho Bạch Ấu Vi mệt mỏi lười biếng, lười nhúc nhích đầu ngón tay nên thả cho anh một con ngựa.
Ba giờ sáng, cuối cùng Thẩm Mặc đã về.
Updated 449 Episodes