Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo

Đình viện nhã nhặn xinh xắn, vài cây chuối tây di chuyển từ phía Nam tới đung đưa theo gió, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra nửa cánh cửa sổ buông rèm, một người con gái ăn vận đã có chồng ngồi bên cửa sổ, cúi đầu chăm chú xe chỉ luồn kim. Một đứa hầu gái búi tóc hai bên bê khay trà lại gần, nhỏ nhẹ: “Mợ Tư nghỉ ngơi một chút đi, trưa rồi, để con xoa cổ cho ngài.”

Thiếu phụ ngẩng đầu, cười nói: “Được.” Đặt xuống khung thêu, cầm trà thổi nhẹ.

Đứa hầu gái xoa bóp vai cổ thiếu phụ, lầu bầu: “…Hõm vai cứng như gỗ thế này này, ngài không yêu quý bản thân gì cả, cậu Tư nhìn thấy lại thương, kiểu gì cũng hằn học với bọn con.”

Thiếu phụ mỉm cười ngại ngùng, không hề trả lời.

Nàng yêu thích việc may vá từ bé, giỏi thêu thùa, từ khi vào cửa, thường hay làm ít trang sức quần áo cho chị dâu và cháu gái, còn cả cụ bà và mẹ chồng ở xa nữa, rất hay được khen ngợi.

Chồng mấy lần kêu nàng làm ít đi, nàng chỉ e thẹn cười, có lần nàng chợt hỏi: “Chàng có biết khuê danh của em không?” Chồng vốn tuấn tú, hiền lành lương thiện, song tự dưng đùa dai: “Tôi biết, gọi là chuột con.” Nàng giả vờ giận dỗi, chồng bị đánh yêu bật cười ha hả mới nói: “Được rồi được rồi, tiểu sinh không dám nữa… Ừm, tôi nghe mẹ vợ gọi em là Nhị Nha.”

Nàng ngượng ngùng: “Đó là tên ở nhà, còn khuê danh chính thức của em là Tú Xảo.” Nàng duỗi đầu ngón tay từ tốn vẽ ra hai chữ trong không trung, hơi tỏ ra kiêu ngạo.

“Chị dâu Cả và chị dâu Ba giỏi giang, có học vấn, có kiến thức, em thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp, may mà còn có phương diện này thể hiện bản lĩnh…” Nàng nhỏ giọng: “Trời lạnh hơn, dì Hương đi đứng bất tiện, em làm cái băng bảo vệ đùi cho dì ấy.”

Trong mắt chồng tràn ngập thương yêu, lại gần khẽ khàng bên tai nàng: “Luận đọc sách, luận xã giao tôi có mà thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp hai anh trai, chúng ta hợp cạ đấy, cả đời không xa rời nhau nhé.”

Lòng Tú Xảo lan tỏa ngọt ngào, hạnh phúc như muốn bay lên. Chồng vừa dịu dàng săn sóc, lòng dạ lại nhân hậu, trong phòng không có kẻ khác, hai vợ chồng nhỏ từ khi thành thân đến giờ đều ngọt ngào như mật, chia sẻ mọi việc, chưa bao giờ to tiếng với nhau.

Ai nấy đều khen nàng may mắn, mấy năm nay, họ hàng nhà họ Thẩm có không ít người phát tài giống nhà nàng, nhiều chị em gả vào nhà cao cửa rộng, nhưng ít có người sống thuận lợi được như nàng.

Gia tộc họ Thịnh là dòng dõi thư hương, đàn ông nhà đều có công danh, các cô đi lấy chồng cũng vẻ vang, quan hệ thông gia không hề thiếu nhà hiển hách quyền quý, thật đúng là phú quý song toàn.

Cha chồng xử xự nhã nhặn, làm người đường hoàng (đối với Tú Xảo là thế), dù ít khi gặp con dâu nhưng thường xuyên dạy dỗ mấy con trai phải tề gia chu toàn thì mọi sự mới trôi chảy, tuyệt đối không được gây ra chuyện sủng thiếp diệt thê tai hoạ gia đình.

Chỉ vì vấn đề này, anh Ba tài hoa nổi tiếng kinh thành đã từng bị cha chồng trách mắng và đánh phạt không chỉ một lần, nhiều lần đều là chị dâu Ba đến cứu.

Tú Xảo tận mắt trông thấy hai lần. Một lần anh Ba lỡ kết giao với bạn xấu, bị dẫn vào lầu xanh, còn làm quen với một vị “kỳ nữ tử” bán nghệ không bán thân, làm cha chồng sợ tới xanh cả mặt, cấm cửa anh Ba không cho ra ngoài hai tháng, phạt đánh hai mươi gậy, sao chép gia huấn nhà họ Thịnh năm trăm lần, trong đó có một điều là con em họ Thịnh tuyệt đối không dính dáng đến phụ nữ lầu xanh.

Kỳ thực, Tú Xảo cảm thấy cha chồng hơi quá đáng, kẻ đọc sách hay thích học đòi văn vẻ mà, ngay cả anh Hai ruột kiêm tên mọt sách nhà nàng đều từng dạo lầu xanh, vui vẻ thôi mà, có cậu ấm nào sẽ coi như chuyện nghiêm túc chứ, cha chồng cần gì tức điên lên như thế, anh Bà dù sao cũng là người làm cha, chẳng nể mặt chút nào.

Nào ngờ cha chồng thở dài: “Con không biết, chúng ta trước kia có một ông chú, cụ để lại cho gia tài bạc triệu, còn cả con gái ruột, nhà cửa đang yên đang lành thế mà bị huỷ hoại trong tay phụ nữ lầu xanh đấy. Phận dưới như các con chưa từng thấy, nhưng cha thì chính mắt theo dõi.”

Lần khác thì là vì trước khi tham dự kỳ thi mùa xuân độ hai tháng, một đứa ở chuyên hầu hạ ở thư phòng anh Ba đột nhiên có thai, lúc đó cha chồng đang ra sức chỉ dạy thúc giục con trai thi cử, nghe tin liền tức khắc nổi trận lôi đình, phạt bằng sạch tất cả những đứa hầu trong thư phòng anh Ba, còn đuổi đứa ở đến thôn trang, buông lời tàn nhẫn “nếu lần này không thi đỗ thì bỏ cả mẹ lẫn con.”

Sau đó, anh Ba quả nhiên thi đỗ, còn đứng hàng đầu Nhị giáp.

Thực ra anh Ba hết sức thông minh, tài hoa trác tuyệt, làm người cũng nhiệt tình, từ lúc hai nhà Thịnh Thẩm kết thân đã sôi nổi lôi anh Hai mọt sách của nàng tới khắp nơi thấy việc đời, tham gia các loại hội hè, tiến cử đại nho ẩn sĩ cho, anh Hai Thẩm vô cùng vui sướng, liên tục bảo cha Thẩm mẹ Thẩm rằng hôn sự này quá là tốt.

Thứ Anh Ba họ Thịnh thiếu chẳng qua là nghị lực tự thân, thường hay chủ quan lơ là, cần người cương nghị quả quyết kéo về đúng đường, ví dụ cha chồng, ví dụ… chị dâu Ba.

Thực ra dù anh Ba có lưu luyến hoa cỏ thì vẫn cực kỳ kính yêu chị dâu Ba… ừm, gần như là kính sợ ấy chứ. Có điều, chị dâu Ba xử sự công chính, thủ đoạn lợi hại, cũng xứng đáng với niềm kính trọng này.

Ban dầu, Tú Xảo thấy chị dâu Ba nghiêm nghị, nói năng thận trọng, không hoà nhã dễ gần như chị dâu Cả thì khá là căng thẳng, nhưng lâu ngày nàng mới phát hiện chị dâu Ba kỳ thực rất tốt, sẵn sàng kiên nhẫn dạy nàng xử lý công việc, xã giao tiếp khách.

Nàng vui mừng khấp khởi kể lại cho chồng, ai ngờ chồng bật cười: “Anh Ba như thế, chị dâu Ba mà không nghiêm mặt, siết chặt quy củ thì trong phòng đã trở nên lộn xộn rồi, còn chị dâu Cả… em gặp anh Cả rồi còn gì, người như anh ấy, nếu chị dâu Cả không niềm nở cười nói thì làm sao mà sống được.”

Nhắc tới anh Cả, Tú Xảo liền le lưỡi, biểu lộ khó mà chịu nổi.

Con Cả nhà họ Thịnh ra ngoài nhậm chức, cho đến giờ, Tú Xảo mới chỉ chính thức gặp anh Cả một lần, lại cảm thấy còn khẩn trương hơn cả gặp gỡ cha chồng, mà không phải chỉ mình nàng cảm thấy vậy. Trước mặt cha chồng anh Ba thỉnh thoảng còn dám cười đùa vài câu, hai cha con đôi khi bàn luận thơ văn, nhưng trước mặt anh Cả, anh Ba liền ngoan ngoãn khoanh tay đứng im, không dám liếc ngang liếc dọc.

Năm đó con trai trưởng của anh Ba biết nói, nũng nịu đáng yêu hết sức, anh ba thấy cha chồng thích bèn nảy ra ý định dẫn mẹ ruột từ thôn trang về: “…Nếu thật sự không thể thì để dì gặp thằng bé cũng được, tốt xấu gì nó cũng là cháu trai ruột của bà ấy…”

Nghe nói lúc đó anh Ba vừa nói vừa khóc.

Cha chồng cũng hơi mềm lòng, đáng tiếc anh Ba thật xui xẻo, đúng lúc anh Cả có việc gấp về kinh báo cáo công việc, biết được việc này liền liếc xéo qua, anh Ba bèn câm miệng.

“Dẫn về làm gì? Trở về lại gây hoạ cho người khác.”

Anh Cả trước mặt mọi người thì không nói thêm gì, nhưng sau lưng thì gọi cả em út lại, ba anh em đóng cửa thì thầm: “Cậu xem trong đám chị em gái, ngoại trừ cái Tư, có đứa nào không phải vợ chồng mỹ mãn, con cái quanh gối. Chính vì dì Lâm nên nhân duyên của cái Tư mới như thế! Thân là thiếp hầu, chẳng những không có một chút kính sợ nào với thái thái và lão thái thái, còn mặc kệ cả quyết định của lão gia, tự ý làm bậy, ỷ vào cái gì, còn chẳng phải vì có con trai là cậu!”

Việc cô Tư nhà họ Thịnh, Tú Xảo cũng từng nghe qua. Năm đó cậu Lương ngay trước mặt mọi người ôm cô Tư, kết thành hôn sự, không thiếu bị người chê trách, dù hai nhà Lương Thịnh công bố đó chỉ là việc bất ngờ nhưng nhiều người đều lén lút bàn tán, nói họ Thịnh trị gia không nghiêm, để mặc con thứ vợ bé ngang nhiên tính kế công tử phủ Hầu.

Cuối cùng sau này kết thành thông gia, một chiếc khăn voan che phủ quá khứ, bàn tán mới dần dịu xuống.

“Cậu cũng là người làm cha, nếu tương lai có đứa vợ bé ỷ vào sự yêu chiều của cậu, con thứ lại triển vọng, làm xằng làm bậy một lần thì đã sao, dù sao chỉ cần mấy năm là được tha thứ, cậu nghĩ gia môn họ Thịnh có thể chống đỡ nổi mấy lần.”

Anh Cả nói chuyện với ngữ điệu phẳng lặng nhưng lời lẽ như kim đâm, khắp nơi thấy máu, anh Ba lúc ấy mồ hôi chảy ròng ròng, sau đó gần như bật khóc.

Bấy giờ, anh Cả chợt dịu giọng, đích thân dìu anh Ba ngồi xuống cạnh mình, ôn hoà khuyên nhủ: “Chúng ta là đàn ông, thuở thiếu thời dựa vào xuất thân, đến khi trưởng thành phải dựa vào bản lĩnh. Cậu bây giờ không phải con trai dưới gối cha mẹ mà là người có vợ có con, tương lai phải đơn độc chống đỡ một gia đình, nếu không kiên định, chỉ biết xuôi theo tình cảm thì khác gì đàn bà con gái!”

“Nếu cậu hận anh, tương lai phụ thân trăm tuổi, anh em chúng ta không qua lại là được. Dù chúng ta không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng dẫu gì vẫn cùng chung huyết thống, chẳng lẽ tôi không mong hai cậu tốt? Không mong các cậu có thể làm vẻ vang gia tộc, nhưng ít ra cũng có thể thẳng thắn làm người. Nam tử hán đại trượng phu, đối diện thị phi, tình cảm phải đặt ra đằng sau, không phải tôi bắt cậu vô tình vô nghĩa, mà tình cảm cũng phải sử dụng hợp tình hợp lý!”

Nghe chồng bảo, đến cuối cùng, anh Ba ôm chân anh Cả khóc nức nở, liên tục kêu gào bản thân không phải, thề với trời sẽ không hồ đồ nữa, nhất định sẽ lấy gia tộc làm trọng, em út vô tội cũng bị răn dạy theo mà cất lời thề thốt.

Chồng về nhà cứ ngây ngẩn, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, ôm cô vợ nhỏ thương mến khóc hu hu, Tú Xảo biết đây là lần cuối cùng anh Ba cố gắng đưa dì Lâm trở lại.

Nghe nói sau đó lão phu nhân cũng gửi một bức thư cho cha chồng, nói chẳng “chỉ cần ta còn sống, đừng hòng đưa dì Lâm về”, đến lúc này ngay cả cha chồng cũng không hề nhắc lại nữa.

“Bà nội tại sao phải làm thế? Dù sao anh Cả đã thuyết phục anh Ba rồi mà.” Làm vậy chẳng phải nhận lấy cháu trai ghét bỏ.

Chồng than thở: “Bà nội chính là người như vậy, dù không ưa nói chuyện nhưng trong lòng rất nhân từ. Bà sợ cha con anh em hiềm khích liền kéo hết về bản thân.”

Tú Xảo mới gặp bà nội vài lần, tính cách nàng vốn ngại ngùng, lại không biết dẫn dắt chuyện trò, dù ở ngay trước mặt bà nội cũng không biết nói gì, cảm thấy bà hơi lạnh lùng, không dễ thân cận, nhưng hàng ngày lúc rảnh rỗi, chồng luôn bảo bà nội là người chân thật tốt bụng nhất nhà.

Nghĩ một vòng, Tú Xảo phát hiện bản thân quên béng mất Vương thị, làm vợ, có khi hầu hạ mẹ chồng còn quan trọng hơn cả hầu hạ chồng, nhưng nàng hoàn toàn không phải lo vấn đề này, bởi vì mẹ chồng của nàng đã ở nhà thờ tổ dưới quê nhiều năm.

Làm gì? Cầu phúc thay lão phu nhân.

Thật kỳ quặc. Dù ngây thơ như Tú Xảo cũng biết việc này không đơn giản, nhưng nàng nhát gan, việc không nên hỏi nàng tuyệt đối không nhiều lời.

Mẹ chồng trên danh nghĩa không ở, trong nhà lại có mẹ chồng thứ hai cần hầu hạ, đó là dì Hương.

Trước khi xuất giá, mẹ Thẩm từng lo lắng con gái nên sống chung với mẹ chồng thứ hai này như nào, nhẹ không được, nặng không xong, nào ngờ sự lo lắng này đều vô ích.

Dì Hương rất biết điều, luôn xưng hô Tú Xảo là “mợ Tư”, thái độ cung kính khách khí, không khác với dâu Ba Liễu thị là mấy, không bao giờ xen lời vào việc trong phòng con trai một câu. Sau này Tú Xảo còn biết được, không lâu trước khi bọn họ thành thân, chính dì Hương nói với cha chồng thu xếp để hai đứa hầu ngủ của chồng ra ngoài.

Dì Hương không mấy xinh đẹp, kém xa dì Phương hầu hạ bên người cha chồng, nhưng cũng có vẻ thanh tú bình thản riêng, lúc cười lên giống hệt chồng, chỉ có điều đáy mắt đầy vẻ vất vả, hốc hác. Nhìn bà nhiều tuổi rồi còn thường thường đứng trước cửa phòng cha chồng kéo rèm, đưa nước bưng trà, Tú Xảo bỗng dưng lại khó chịu.

Người giỏi thêu thì thường ánh mắt tinh nhạy, Tú Xảo chú ý quan sát thân hình dì hương rất lâu, sau đó lén lút làm một bộ áo trong, chất bông mềm mại, đường may mịn màng, giống như làm cho mẹ đẻ mình, mang lòng cảm ơn, từng đường kim mũi chỉ đều đặc biệt tỉ mỉ. Sau đó sai hầu gái vụng trộm đưa sang.

Dì Hương nhận quần áo nhưng không nói gì, chỉ nhìn Tú Xảo với ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, xen ít vẻ cảm kích chua xót. Thêu Xảo vui sướng, về sau thường làm ít đồ linh tinh, mũ ấm mùa đông, áo cộc tay mùa hè, dép mềm, lồng ủ tay xinh xắn… Dì Hương cũng lén sai người nhắn lại, bảo Tú Xảo đừng làm nữa.

Tú Xảo ngoan ngoãn nghe lời, bẵng đi một đợt, nàng lại làm tiếp. Không lâu sau đó chồng biết chuyện. Đêm hôm đó, chàng ôm nàng ngồi yên một lúc, kề cái đầu nặng lên hõm vai nàng, nàng có thể cảm thấy trên vai thấm ướt.

Vào cửa được hơn nửa năm, dì Hương đột nhiên bị bệnh.

Chẳng qua chỉ là cảm lạnh nhưng lại mãi mà không khỏi, ông thầy thuốc già nổi danh kinh thành nói “vất vả âu lo quá mức, lâu dần liền kiệt sức”, khó khăn lắm mới lành bệnh, lại gầy rộc hẳn một vòng, quần áo rộng thùng thình.

Tú Xảo sực nhớ tới năm đó, Trâu phu nhân nhà Thẩm quốc cữu cũng là như thế. Thầy thuốc bảo bà ấy vất vả lâu ngày, mệt nhọc phí sức, trong người trống rỗng, ngay cả bệnh vặt cũng không chịu được.

Dì Hương khổ sở từ bé, không cha không mẹ bị bán đến đây, trong phủ không chỗ dựa dẫm, bà Cả tính tình bất thường, bà ấy phải xử sự cẩn thận, càng chưa kể tới dì Lâm được yêu chiều, bà ấy càng thấp thỏm suốt ngày, không dám nổi bật, dè dặt sống mười mấy năm, khó khăn lắm con trai mới lập gia đình, có công danh, bà ấy vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng.

Tú Xảo xót xa vô ngần, có lần tới thăm bệnh, thừa dịp không có ai trong phòng, nàng nhẹ nhàng lại gần, nói nhỏ bên tai dì Hương: “Dì nhất định phải giữ gìn sức khoẻ, sống lâu trăm tuổi, bao giờ chúng con ở riêng còn cần dì chỉ bảo, dạy dỗ em bé nữa.”

Dì Hương rơm rớm nước mắt, vỗ nhẹ tay nàng, khẽ khàng: “Con ngoan lắm, cậu Tư có thể lấy được con thật may mắn.”

Nếu đổi thành quý nữ xuất thân danh môn vọng tộc như chị dâu Cả chị dâu Ba, biết đâu còn không hạ thân phận được, nhưng Tú Xảo hoàn toàn khác, nàng là con gái tri kỷ của mẹ Thẩm, chưa học quy củ cao cấp gì, lại quen làm nũng với cha mẹ, bây giờ đổi người cũng thấy quen thuộc.

Nàng thường nhân lúc không có người hay đến thầm thì bên tai dì Hương.

“Dì ơi, chồng con giống hệt trẻ con, hôm qua đọc sách đến nửa đêm không ngâm chân đã lên giường rồi…”

“Dì ơi, con bảo chàng ban đêm nhất định phải ăn khuya, nhưng chàng hễ đọc sách là quên tiệt, chàng không nghe lời con, ngài nhớ phải khuyên chàng nhé…”

“…Dì ơi, sắp đến sinh nhật chàng rồi, chàng thích ăn gì, chúng ta cùng nhau làm cho chàng ăn, được không?”

Áng chừng là có điều nhớ nhung, tinh thần dì Hương chậm rãi tốt lên, sau lưng người khác hai người càng ngày càng thân thiết, trước mặt mọi người thì vẫn không dám biểu lộ quá nhiều, mẹ chồng con dâu tựa như chơi trốn tìm, có bí mật nho nhỏ, ấm áp.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Tú Xảo luôn cảm thấy chị dâu Ba thông minh nhanh nhẹn đã phát hiện từ lâu, chẳng qua không bao giờ vạch trần. Sau này, hai chị em thân thiết hơn, chị dâu Ba còn thở dài: “Thực ra dì Hương… em và cậu Tư như vậy đã là tốt lắm rồi.”

Tú Xảo hiểu ý chị ấy.

Dù anh Ba giỏi hơn chồng nàng mọi mặt, nhưng có một khía cạnh lại hoàn toàn không bằng. Mai sau ở riêng, nếu anh Ba thật sự tiếp nhận dì Lâm không yên phận đó ra ở cùng, chị dâu Ba liền phiền phức. Hai phòng bọn họ vừa khéo trái ngược, Tú Xảo mong ngóng nhanh chóng được ở riêng, đưa dì Hương ra ngoài hưởng an nhàn, còn chị dâu Ba lại ngóng trông ở riêng thật muộn, tốt nhất có thể chờ đến lúc dì Lâm qua đời.

Cơ mà không hiểu dì Lâm ấy là kiểu người thế nào mà khiến người khéo léo giỏi giang như chị dâu Ba phiền muộn tới vậy.

Đến tận hơn một năm sau Tú Xảo mới có cơ hội nhìn thấy dì Lâm vang danh, nhân vật năm đó vô cùng lợi hại vẻ vang, ngay cả phu nhân chính thất cũng phải nhượng bộ!

Đó là một buổi sáng sớm ngày hè, chị dâu Ba theo thường lệ tới thôn trang thăm dì Lâm, Tú Xảo cũng về quê thăm nom vú nuôi đang bệnh nặng, đôi bên vừa vặn tiện đường, hai chị em dâu bèn kết bạn đồng hành.

Tú Xảo biết từ lúc bà nội và mẹ chồng rời phủ, dì Lâm hay gây phiền toái cho chị dâu Ba, hay nhờ người đến chuyển lời, thoắt ốm thoắt đau, thoắt lại doạ chết, chị dâu Ba không muốn anh Ba đến gặp dì Lâm bèn tự mình đi.

Loại việc thế này ắt hẳn chị dâu Ba không muốn người khác thấy, Tú Xảo rất thông minh, hạ quyết tâm trước khi đến nơi mỗi người một ngả, miễn cho chị ấy khó xử. Nào ngờ hôm đó trời nắng sớm, nàng vốn không quen khí hậu oi bức ngột ngạt ở kinh thành, kiệu lại xóc nảy, còn chưa được nửa đường nàng đã bị cảm nắng ngất đi, tức thì bất tỉnh nhân sự.

Đến khi nàng khoan thai tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong một gian phòng, dưới thân là cái chiếu đơn sơ, đằng sau rèm trúc xanh loáng tháng có tiếng nói chuyện, Tú Xảo kiệt sức, nhất thời không lên tiếng nổi, chỉ biết âm thanh đằng kia bức rèm giống như tiếng tranh chấp.

“…Tôi khuyên dì ở yên đi, tướng công sẽ không đến đây đâu. Lão gia đã dặn dò, nếu tướng công dám đến thấy ngài sẽ bị đánh hai mươi gậy, nếu còn dám tái phạm thì ba mươi gậy, cứ thế mà nhân lên. Dì và tướng công là mẹ con ruột với nhau, đừng để tướng công phải chịu nỗi đau da thịt.” Ngữ khí nhẹ nhàng, là giọng nói của chị dâu Ba.

“Thối lắm! Tao sinh hắn nuôi hắn, hai mươi gậy đã là gì, dù phải chết thay tao thì cũng là hiếu thảo!” Một giọng nói khàn khàn suồng sã vang lên.

Chẳng lẽ đây chính là dì Lâm? Sao lại thế nhỉ. Tú Xảo lơ mơ nghĩ.

“Dì vẫn không hiểu à. Nếu là người mẹ danh chính ngôn thuận, đương nhiên hiếu thuận đặt lên hàng đầu, nhưng với ngài thì, trước chị “nương” còn có chữ “di” đấy. Nói khó nghe thì dù có một ngày tướng công có thể giúp mẹ già được phong cáo mệnh thì đầu tiên cũng là mẹ cả, nếu còn được ân điển thì mới đến phiên ngài. Nếu ngài không chịu được thì kiếp sau đầu thai nhất định đừng làm vợ bé cho người ta, dù có khổ sở đến đâu thì tốt xấu gì vẫn nên cưới hỏi đàng hoàng, như vậy sinh được con trai tiền đồ, ngài muốn đánh thì đánh muốn gặp thì gặp. Cũng đỡ phải ở đây mà tự hờn dỗi không đâu, phải không?”

Chị dâu Ba nói năng ghê gớm thật, ngày thường đoan trang thận trọng, chẳng ngờ ghê gớm lên lại kinh như vậy.

Tú Xảo mơ màng suy nghĩ, mấy câu sau chẳng nghe rõ, chỉ biết giọng nói khó nghe đó không ngừng mắng mỏ dọa nạt, chị dâu Ba thì cứ ung dung châm chọc lại, chiếm thế thượng phong.

“…Được, được, mày ỷ vào có chỗ dựa, dám vô lễ với tao, mày chờ xem! Đợi tương lai con tao ra ở riêng, đưa tao ra ngoài chăm sóc, để xem tao trừng trị mày thế nào?!”

Chị dâu Ba bật cười lanh lảnh, tỏ vẻ tự giễu, cất giọng lạnh nhạt: “Thật đến lúc đó, chỉ e ngài cũng không được như ý.”

“Tiện nhân có cha sinh không mẹ dưỡng, mày nói cái gì?!”

Chị dâu Ba đanh giọng lại, từ tốn lên tiếng: “Dì Lâm, cho đến giờ dì vẫn không hiểu tại sao năm đó bị trục xuất khỏi phủ hả? Tướng công và cha chồng vốn là cùng một loại người, bọn họ coi trọng nhất không phải vợ hiền cũng không phải sủng thiếp mà là chính bản thân bọn họ. Cha chồng một lòng muốn làm rạng rỡ gia tộc, ngài cản đường ông ấy, đương nhiên phải tránh sang một bên, còn tướng công hả, hắn thích sống ngâm gió ngợi trăng, vô ưu vô lự.

Nói tới đây, chị dâu Ba càng châm chọc.

“Ở riêng cũng phải mười mấy năm sau, khi đó tướng công chắc đã có danh vọng, có địa vị. Hắn sẽ vì bà mẹ danh không chính ngôn không thuận mà gây khó dễ cho người vợ cưới hỏi đàng hoàng như tôi? Làm mích lòng gia tộc họ Liễu chúng tôi? Anh trai chú bác tôi chết hết rồi chắc?! Còn các con tôi nữa, đến lúc đó chúng đã lớn, đọc sách có công danh, lấy chồng tử tế, tôi là mẹ cả của chúng, bà là cái gì chứ?! Bà nghĩ xem, tướng công sẽ vì bà mà đắc tội tất thảy sao, mất thể diện với những bạn thơ, bạn cùng trường, đồng liêu sao?!…”

Tiếp đó hai người họ lại tranh cãi gì Tú Xảo liền không nhớ rõ, nàng mơ màng cảm thấy giọng nói khó nghe đó càng lúc càng nhụt chí, sau cùng nàng hoa mắt, lại mê man.

Lúc tỉnh lại, chị dâu Ba vẫn tỏ ra đoan trang cao quý như trước, mỉm cười ngồi bên giường bảo nàng: “Em chẳng được tích sự gì cả, hôm nay đừng chạy đi đâu nữa, về phủ đi.”

Tú Xảo đương nhiên liên tục gật đầu, không hề hé răng nửa lời về chuyện mới nghe thấy.

Lúc được đỡ ra khỏi phòng, nàng bắt gặp một bà lão thô lỗ đứng bên cửa, thân hình mập mạp, trên gương mặt dữ tợn mơ hồ thấy được nét đẹp khi xưa, hơi giống anh Ba và cô Tư, hai bà hầu cưỡng ép đưa bà ta về phòng, ngoài miệng kêu “dì Lâm”.

Hoá ra đây chính là dì Lâm? Tú Xảo thầm thất vọng.

Nàng nghe nói, hồi dì Lâm mới làm sai bị phạt tới thôn trang vẫn còn không yên phận, không ngừng đòi chết, tìm cách chạy ra ngoài. Khi đó Vương thị nắm quyền, muốn trừng trị kẻ thù ngày xưa quá ư dễ dàng, lấy cớ đề phòng dì Lâm đòi chết bèn nhốt vào một gian phòng đất chỉ có một cánh cửa sổ trên cao nho nhỏ, mỗi ngày chỉ cho ba bát mỡ lợn.

Dì Lâm đương nhiên không hề muốn chết, đành phải ăn, lại không được đi lại, càng ăn càng thèm, nửa năm sau liền biến thành bà béo.

Tú Xảo chợt rùng mình.

Thật âm hiểm, thật tàn nhẫn! Hủy hoại vẻ đẹp và dáng người mảnh dẻ mà người phụ nữ coi trọng nhất.

Nghe nói đây là ý kiến mà chị gái của mẹ chồng mình là Khang thị đưa ra, sau đó cũng chẳng hay bà dì này đi đâu, họ Khang cũng ít khi qua lại. Tú Xảo thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ hãi người có thể nghĩ ra được chủ ý thế này.

Việc hôm đó nàng không tiết lộ với bất kỳ ai, chỉ có một lần về nhà mẹ đẻ từng kể lại cho mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm thở dài: “Chị dâu Ba của con thật không dễ dàng. Kẻ họ Lâm đó, con cũng không cần thương xót, loại người như thế đáng chịu báo ứng.” Lại tiếp: “Con cũng đừng để tâm đến những việc này, quan trọng nhất vẫn là mau mau có thai đi!”

Ánh mắt Tú Xảo nhanh chóng thất vọng.

Gia cảnh giàu có, dòng dõi thanh quý, ra vào đều nở mặt nở mày. Mẹ chồng không ở, bà nội không ở, anh Cả chị dâu Cả cũng không ở. Cha chồng ôn hoà, anh Ba nhã nhặn, chị dâu Ba càng thân thiện. Nàng không cần lập quy củ, không cần hầu hạ mẹ chồng, không cần tranh cãi với chị em dâu, càng không phải đau lòng vì chồng trăng hoa.

Cuộc sống thoải mái nhàn nhã như thế, duy nhất không được hoàn mỹ chính là thành thân đã gần hai năm nàng vẫn chưa có thai.

Chồng và dì Hương đối xử tốt với mình đến vậy, thật có lỗi với bọn họ, Tú Xảo hàm lệ chủ động đề ra tìm đứa hầu béo khoẻ sinh con cho chồng, còn chưa nói hết câu đã bị dì Hương phản đối.

“Cô ngốc, có đầy phụ nữ kết hôn ba, bốn năm mới có thai kia kìa, hai đứa mới bao nhiêu tuổi, thêm nữa, trong nhà đầy con cháu, không cần hai đứa phải lo việc nối dõi tông đường. Con vội gì chứ!”

Tú Xảo cảm động nhưng vẫn bất an, càng ngày càng gầy rộc. Chồng lo lắng bèn quyết tâm đi cầu bà nội hỗ trợ, tìm Hạ lão phu nhân ở Bạch Thạch Đàm đến khám thử xem. Hồng nhạn đưa thư, lão phu nhân đồng ý, còn bảo Hạ lão phu nhân nửa năm nữa sẽ vào kinh, đến lúc đó bà sẽ cố gắng mời bà ấy giúp đỡ.

“Thật, thật sao?!” Tú Xảo nén nước mắt, lòng ngập tràn khao khát.

Để nàng yên tâm, chồng vỗ ngực liên tục tán dương y thuật của lão phu nhân một hồi lâu.

“Em không biết đấy thôi, năm đó chị Cả cũng năm, sáu năm không mang thai, Hạ lão phu nhân xem qua liền một lần được con trai, ba năm ôm hai đứa, bấy giờ chị ấy đều sắp bốn mươi tuổi rồi mà vẫn có thai được đấy! Mấy năm nay chúng ta tốn bao tiền mừng tuổi cho mấy đứa con chị ấy, em không nhớ à! Cho nên đợi lần này mời được Hạ lão phu nhân, chúng ta cũng phải ra sức sinh, tốt xấu lấy tiền vốn trở về, nếu không thì chẳng hoá bị thiệt à!”

Tú Xảo chất phác bèn nín khóc mỉm cười, chẳng nghi ngờ gì.

Mẹ Thẩm biết việc này liền cảm động đến rơm rớm nước mắt, liên tục bảo cha Thẩm: “Ông già, ông thấy tôi nói đúng chưa? Thế này mới gọi là dòng dõi thư hưởng, có quy củ, có tình người, những kẻ hở một tí là ba vợ bảy nàng hầu mới là giả vờ nhã nhặn, ngụy quân tử!”

Nói cười một lát lại không nhịn được kể lại chuyện con gái nhà họ Chung.

Lúc trước mẹ Thẩm định chọn con gái họ Chung làm dâu Cả, nào ngờ Chung phu nhân lại coi trọng con trai Chu đại nhân nhậm chức Tổng đốc Lưỡng Quảng, hiện đang ở kinh thành đọc sách. Dòng dõi thì tốt, nhưng nhà họ Chu là tứ thế cùng đường, ba phòng ở chung một nhà, trong nhà anh em chú bác chị em, chị em họ một đống, Tú Xảo nghe mấy lần đều không thể nhớ nổi ai vào với ai.

Chị gái họ Chung vốn thân với nàng, sau khi lấy chồng không ít lần về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể sống ở nhà chồng thật mệt mỏi, mỗi ngày từ sớm đến muộn đều vất vả không được nghỉ ngơi một chút, ăn không ngon, ngủ không yên, gần như sắp kiệt quệ đến nơi rồi.

Tú Xảo cảm thấy không thể trách họ Chu được, nhà họ như vậy, vốn dĩ phải chọn dâu như chị dâu Cả và chị dâu Ba, được huấn luyện kỹ càng từ bé, biết xử sự thoả đáng, xã giao với cả đống họ hàng thoải mái, tuyệt không rụt rè, như nhà nàng và nhà họ Chung, nửa đường mới phất, làm sao mà so sánh được.

Nhớ năm đó cả nhà đoàn tụ ăn tết, lại đúng dịp lão phu nhân đại thọ, trong nhà mở tiệc ba ngày, mời gánh hát, mời xiếc ảo thuật, mời tăng nhân niệm kinh cầu phúc, trước sau phải có tới năm, sáu mươi nhà đến mừng thọ.

Mỗi nhà có lai lịch thế nào, nữ quyến bối phận thế nào, nên xưng hô thế nào, chỗ ngồi xếp thế nào, mấy nhà ngày thường bất hoà, không nên ngồi chung, mấy nhà là quan hệ thông gia, ruột thịt, họ hàng nên ngồi gần nhau, còn cả việc các vị lão phu nhân không ngửi được mùi nào, các vị phu nhân không ăn được cái gì, xe ngựa đằng trước dừng ở đâu, cho ngựa ăn cỏ ở đâu, chào hỏi gã sai vặt kẻ đánh xe, bà hầu bên trong nên đón khách thế nào, thu xếp hầu gái, đồ vật sát người ra sao…

Chị dâu thần kỳ của nàng, tóc mai không loạn, mồ hôi không thấm, trước sau tươi cười đúng mực dễ mến, thoải mái sắp xếp trong ngoài chu toàn hoàn mỹ, một bên căn dặn mười mấy bà hầu đứng ngoài cửa, một bên còn đến bàn các lão phu nhân chia thức ăn, cười nói trêu đùa, bao nhiêu vị cáo mệnh phu nhân đều khen ngợi.

Khi đó, Tú Xảo cứ ngây ra nhìn.

Còn chị dâu Ba thì, năm đó làm tiệc trung thu còn đang mang thai, nàng lại mới vào cửa, chẳng hiểu cái gì, chị dâu Ba lắc đầu than nhẹ, mang cái bụng to nhẹ nhàng thu xếp thoả đáng, nàng chỉ cần cầm đũa ngồi vào chỗ ăn là xong.

Chưa kể tới chủ nhân, ngay cả kẻ dưới cũng khác biệt một trời một vực, những nàng hầu ma ma đầy kinh nghiệm bên cạnh chị dâu Cả và chị dâu Ba, mỗi người đều là nhân thủ lấy một chọi mười, đều là nô bộc truyền được huấn luyện kỹ càng truyền thừa bao đời.

Nhà nàng không thiếu bạc, nhưng làm sao có nổi những người như thế! Bên cạnh nàng chỉ có hai đứa hầu ngốc mới mua được hai năm, được cái trung hậu thành ttật, có bà vú nuôi duy nhất dùng được thì dạo này lại về nhà dưỡng bệnh.

Được rồi, không so sánh nữa, người so với người thật tức chết.

Huống hồ Tú Xảo vốn không có lòng tranh cường háo thắng, như vậy, ngược lại chung sống hoà hợp với hai chị dâu.

Sống với tâm tình này, Tú Xảo tiếp tục trải qua những ngày đơn thuần vui vẻ, lúc thì thêu, làm túi thơm, làm quần áo, ăn ngon ngủ kỹ, bảo dưỡng cơ thể, bẻ tay tính từng ngày Hạ lão phu nhân vào kinh.

Có vẻ lòng không có lo âu, đợt này nàng béo hẳn lên, chồng thấy vậy càng vui sướng. Nàng càng ngày càng đẫy đã, thích ăn thích ngủ, hôm đó tự dưng ăn liên tục mười mấy quả hạnh.

Đúng lúc đó dì Hương đến tặng đồ, Tú Xảo nhiệt tình nhét nửa bát hạnh vào lòng bà ấy, “Dì ăn đi, hạnh ngon lắm.”

Dì Hương ngại từ chối liền cười ăn một quả, tức khắc bị chua rơi nước mắt, kêu lên: “Chua như thế làm sao mà ăn nổi!”

Tú Xảo ngốc nghếch: “Chua ư, con có thấy đâu.” Ăn ngon lắm mà.

Đôi mắt dì Hương chậm rãi ánh vẻ sung sướng, vuốt trán nàng, cười bảo: “Cô ngốc!” Nói rồi quay sang hỏi đứa hầu: “Cái đứa ngốc này, chủ nhân nhà mi bao lâu không có kinh nguyệt rồi?”

Đứa hầu ngơ ra: “Cái này á, a, ma ma đã dạy tôi, tôi có nhớ, dường như cũng lâu rồi, dì đợi chút, tôi về nhà xem sổ ghi chép.”

Chapter
1 Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2 Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3 Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4 Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5 Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6 Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7 Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8 Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9 Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10 Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11 Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12 Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13 Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14 Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15 Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16 Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17 Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18 Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19 Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20 Chương 20: Như Lan bất bình
21 Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22 Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23 Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24 Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25 Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26 Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27 Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28 Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29 Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30 Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31 Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32 Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33 Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34 Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35 Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36 Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37 Chương 37: Không tranh giành
38 Chương 38: Matta mattatane [‘]
39 Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40 Chương 40: Gió thu toại lòng người
41 Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42 Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43 Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44 Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45 Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46 Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47 Chương 47: Lên kinh
48 Chương 48: Sum vầy
49 Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50 Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51 Chương 51: Trân châu và mắt cá
52 Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53 Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54 Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55 Chương 55: Con dâu gương mẫu
56 Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57 Chương 57: Một màn chị em
58 Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59 Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60 Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61 Chương 61: Tháng ngày thái bình
62 Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63 Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64 Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65 Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66 Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67 Chương 67: Hai mối hôn
68 Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69 Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70 Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71 Chương 71: Cứng nhắc
72 Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73 Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74 Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75 Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76 Chương 76: Về lại nhà tổ
77 Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78 Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79 Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80 Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81 Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82 Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83 Chương 83: Em họ, xin chào
84 Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85 Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86 Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87 Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88 Chương 88: Vứt sạch
89 Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90 Chương 90: Ruộng cằn
91 Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92 Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93 Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94 Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95 Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96 Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97 Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98 Chương 97: Quyết định
99 Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100 Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101 Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102 Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103 Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104 Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105 Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106 Chương 104: Hana yome (hạ)
107 Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108 Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109 Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110 Chương 108: Ba ngày tân hôn
111 Chương 109: Lại mặt
112 Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113 Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114 Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115 Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116 Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117 Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118 Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119 Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120 Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121 Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122 Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123 Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124 Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125 Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126 Chương 123
127 Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128 Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129 Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130 Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131 Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132 Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133 Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134 Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135 Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136 Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137 Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138 Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139 Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140 Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141 Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142 Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143 Chương 139: Tuần trăng mật
144 Chương 140: Ân oán
145 Chương 141: Đối sách (thượng)
146 Chương 142: Đối sách (Hạ)
147 Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148 Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149 Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150 Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151 Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152 Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153 Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154 Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155 Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156 Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157 Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158 Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159 Chương 155: Vai chính vai phụ
160 Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161 Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162 Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163 Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164 Chương 160: Bánh bao tới
165 Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166 Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167 Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168 Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169 Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170 Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171 Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172 Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173 Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174 Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175 Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176 Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177 Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178 Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179 Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180 Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181 Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182 Chương 178: Chú ý chú ý
183 Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184 Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185 Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186 Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187 Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188 Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189 Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190 Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191 Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192 Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193 Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194 Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195 Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196 Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197 Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198 Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199 Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200 Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201 Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202 Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203 Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204 Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205 Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206 Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207 Chương 203: Chuyện con gái
208 Chương 204: Ngày tiễn biệt
209 Chương 205: Tin vui mai mối
210 Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211 Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212 Chương 208: Trước Tết sau Tết
213 Chương 209: Phong vân chia nhà
214 Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215 Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216 Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217 Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218 Chương 214: Gió riết ban đêm
219 Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220 Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221 Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222 Chương 218: Chung kết (Thượng)
223 Chương 219: Kết thúc (1)
224 Chương 220: Kết thúc 2
225 Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226 Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227 Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228 Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229 Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230 Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231 Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232 Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233 Chương 229: Lời cuối sách
Chapter

Updated 233 Episodes

1
Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2
Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3
Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4
Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5
Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6
Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7
Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8
Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9
Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10
Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11
Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12
Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13
Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14
Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15
Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16
Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17
Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18
Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19
Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20
Chương 20: Như Lan bất bình
21
Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22
Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23
Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24
Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25
Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26
Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27
Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28
Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30
Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31
Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32
Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33
Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34
Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35
Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36
Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37
Chương 37: Không tranh giành
38
Chương 38: Matta mattatane [‘]
39
Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40
Chương 40: Gió thu toại lòng người
41
Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42
Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43
Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44
Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45
Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46
Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47
Chương 47: Lên kinh
48
Chương 48: Sum vầy
49
Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50
Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51
Chương 51: Trân châu và mắt cá
52
Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53
Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55
Chương 55: Con dâu gương mẫu
56
Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57
Chương 57: Một màn chị em
58
Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59
Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60
Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61
Chương 61: Tháng ngày thái bình
62
Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64
Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65
Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66
Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67
Chương 67: Hai mối hôn
68
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69
Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70
Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71
Chương 71: Cứng nhắc
72
Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73
Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74
Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75
Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76
Chương 76: Về lại nhà tổ
77
Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78
Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79
Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80
Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81
Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82
Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83
Chương 83: Em họ, xin chào
84
Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85
Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86
Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87
Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88
Chương 88: Vứt sạch
89
Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90
Chương 90: Ruộng cằn
91
Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92
Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93
Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94
Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95
Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96
Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97
Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98
Chương 97: Quyết định
99
Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100
Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101
Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102
Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103
Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104
Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105
Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106
Chương 104: Hana yome (hạ)
107
Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108
Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109
Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110
Chương 108: Ba ngày tân hôn
111
Chương 109: Lại mặt
112
Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113
Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114
Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115
Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116
Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117
Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118
Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119
Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120
Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121
Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122
Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123
Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124
Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125
Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126
Chương 123
127
Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128
Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129
Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130
Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131
Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132
Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133
Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134
Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135
Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136
Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137
Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138
Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139
Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140
Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141
Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142
Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143
Chương 139: Tuần trăng mật
144
Chương 140: Ân oán
145
Chương 141: Đối sách (thượng)
146
Chương 142: Đối sách (Hạ)
147
Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148
Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149
Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150
Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151
Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152
Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153
Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154
Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155
Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156
Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157
Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158
Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159
Chương 155: Vai chính vai phụ
160
Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161
Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162
Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163
Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164
Chương 160: Bánh bao tới
165
Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167
Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168
Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169
Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170
Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171
Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172
Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173
Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174
Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175
Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176
Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177
Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178
Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179
Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180
Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181
Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182
Chương 178: Chú ý chú ý
183
Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184
Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185
Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186
Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187
Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189
Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190
Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191
Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192
Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193
Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194
Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195
Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196
Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197
Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198
Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199
Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200
Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201
Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202
Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204
Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205
Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206
Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207
Chương 203: Chuyện con gái
208
Chương 204: Ngày tiễn biệt
209
Chương 205: Tin vui mai mối
210
Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211
Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212
Chương 208: Trước Tết sau Tết
213
Chương 209: Phong vân chia nhà
214
Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215
Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216
Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217
Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218
Chương 214: Gió riết ban đêm
219
Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220
Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221
Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222
Chương 218: Chung kết (Thượng)
223
Chương 219: Kết thúc (1)
224
Chương 220: Kết thúc 2
225
Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226
Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227
Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228
Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230
Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231
Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232
Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233
Chương 229: Lời cuối sách