Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung

Sau khi Thái Sinh hộ tống lão phu nhân lên đường, Minh Lan vẫn còn chìm trong buồn thương chia ly. Như Lan hùng hùng hổ hổ đánh tới Mộ Thương trai, thì thấy Minh Lan uể oải nằm trên tháp, ôm một cái gối ngẩn ngơ, bèn tiến lên vỗ lên mặt Minh Lan: “Này này, tỉnh ngay, còn khổ sở cái gì! Được được rồi, chỉ có một mình em là cháu gái hiếu thảo, còn bọn chị là lũ lòng lang dạ sói hết!”

Minh Lan không còn sức lực đấu võ mồm với chị ta, chỉ ngắc ngoải nói: “Đâu đâu, các chị là buồn khổ trong lòng, em gái thiếu tu dưỡng, cho nên mới buồn khổ ra mặt.”

Như Lan như đánh một quyền vào bị bông, chị ấy chẳng còn gì để nói, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Hừ, chuyện kia… Thư của Phẩm Lan gửi tới, mau kể chị nghe, Tôn tú tài giờ sao rồi?”

Minh Lan ngó nóc nhà trợn trắng mắt.

Một loạt thư của Phẩm Lan gửi tới cơ bản chỉ có hai chủ đề, một là “ký sự lụi bại của gia đình cực kì táng tận lương tâm, vô đức bại hoại, rác rưởi cám bã”, hai là “ký sự hồi sinh mĩ mãn của nữ sĩ Thịnh Thục Lan tâm địa thiện lương bị bạc đãi”. Từ sau khi Minh Lan trong lúc vô ý có nhắc tới một lần, Như Lan trở thành thính giả trung thành của câu chuyện dài kỳ này.

Chuyện kể rằng lúc bấy giờ, Tôn Chí Cao đổi một tờ hưu thư lấy nửa phần hồi môn, thì lập tức rước vị vũ cơ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn vào nhà chính, còn Thục Lan thì được người nhà đưa đến thôn trang nhà Quê Nhi. Nơi này đông dân nhiều của, người dân thuần phác, cộng thêm cha chồng Quê Nhi là lý chính ở địa phương, cho nên cũng chẳng có người nào lời ra tiếng vào.

Tôn mẫu lỗ tai mềm, đắn đo không biết tiêu xài tiền bạc sao cho tốt, mới quyết định học người ta đầu tư, một hồi thì vào cửa hàng son phấn, một hồi lại vào hàng lương thực, có đôi khi còn cho vay nặng lãi. Ngành nghề thì phong phú, nhưng kết quả lại nhất quán, là thua lỗ. Minh Lan vô cùng hoài nghi bác cả Thịnh Duy liệu có âm thầm thả thêm thanh củi vào không.

Cứ như vậy, đợi cho đến sau khi cô ả lầu xanh kia sinh một đứa con trai, nhà họ Tôn tất nhiên không được như trước, có điều Tôn Chí Cao sĩ diện lắm, vẫn như cũ ra vẻ phung phí, để tiếp tục những tháng ngày hô nô gọi tỳ nên đành phải bán dần gia sản. Tôn mẫu cũng từng khuyên con trai phải tiết kiệm bớt đi, nhưng Tôn Chí Cao mở mồm ngậm mồm cho là – đợi sau khi con đỗ cử nhân thì thế nào, thế nào.

Có điều vị nữ tử lầu xanh kia hiển nhiên không kịp đợi. Vào một ngày kia mẹ con Tôn thị ra ngoài dự tiệc muộn về, sau khi uống một chén thuốc giải rượu xong, hai mẹ con đều ngủ mê man, vừa tỉnh lại thì phát giác tiền bạc cùng ngân phiếu trong nhà chẳng thấy đâu, chỉ có phong thư “vô cùng cảm động”của cô gái lầu xanh cùng cháu trai Tôn mẫu lưu lại:

Bảo rằng hai người kia vốn là đã sớm quen biết nhau, đứa con trai ả sinh ra cũng là con người kia, hai người yêu thương nhau đã lâu, chân tình đến độ lay động trời đất, thế nhưng trời không cho, người có tình không được gặp nhau, khổ sở chịu đựng mấy ngày, bọn họ cuối cùng cũng không có cách nào tự lừa gạt tình cảm của mình, vì vậy quyết định cùng nhau cao bay xa chạy, xin Tôn mẫu “nhân từ khoan dung” và Tôn Chí Cao “vô cùng cao quý vô cùng vĩ đại” thông cảm cho phần tình cảm này của bọn họ; à, tiện xin tha thứ thêm cho hành động tẩu tán tài sản của bọn họ.

Sau khi chuyện này truyền ra, mẹ con Tôn thị lập tức trở thành trò cười ở Hựu Dương, còn đôi uyên ương thắm thiết kia thì vội vội vàng vàng chuồn đi, không bán nhà ở nhưng lại bán hết điền trang đất đai mà hắn vô cùng quý trọng. Lần này Tôn Chí Cao lập tức bắt đầu những tháng ngày khó khăn, quán ăn tửu lâu trấn trên không còn đồng ý cho hắn thiếu nợ nữa, nhà sách tiệm giấy cũng ào ào đòi nợ hắn. Nhìn dưa muối cháo loãng trên bàn, hai mẹ con Tôn thị lúc này đây mới nhớ tới cái tốt của Thục Lan, lại hỏi thăm mò về thôn Thương. Ban đầu Tôn Chí Cao còn muốn sĩ diện, ra vẻ phải hạ mình mới bằng lòng tái hôn Thục Lan, ai dè sau khi bọn họ tới, Thục Lan không chỉ gả cho người ta, mà ngay cả cái bụng cũng đã lùm lùm rồi.

Nhà chồng Thục Lan là phú hộ thôn bên, trong nhà vừa có phòng ốc lai vừa có đất đai, anh rể mới là một hán tử phúc hậu chất phác, lúc bấy giờ đã được Thịnh Duy và Lý thị xem xét kĩ lưỡng nhân phẩm, cũng xem xét sự giàu có, mới thật sự hài lòng gả con gái.

Mẹ con Tôn thị nhìn cái bụng nhô lên củaThục Lan mà há hốc mồm. Tôn Chí Cao chắc là giận quá mà buông lời khó nghe. Có điều Thục Lan tất nhiên không còn là đứa ngốc năm đó, cười khẩy chế nhạo bọn họ một phen. Quê Nhi còn ác hơn, trực tiếp vạch trần yếu điểm của Tôn Chí Cao – “Chi bằng anh đã không có khả năng sinh con thì chịu khó mà đi khám đại phu đi, đừng có làm lỡ dở con gái nhà lành nữa.”

Tôn Chí Cao xấu hổ giận muốn chết, thì lúc này mấy hán tử nông thôn chân chất dũng mãnh xông đến. Bọn họ sẽ không nói lời vô ích, mà trực tiếp vung tay ra đòn, đánh cho Tôn Chí Cao một trận nên thân rồi đuổi ra ngoài.

Tin tức gần nhất là, Thục Lan hoài một đôi thai long phượng, Tôn Chí Cao thành khách quen của tiệm cầm đồ.

Như Lan lưu lại một đống vỏ dưa, vẫn còn chưa tận hứng với kết cục này, đồng thời cũng vô cùng bất mãn với cách kể chuyện thiếu kịch tính của Minh Lan. Minh Lan cũng khó chịu vô cùng, lôi sổ sách lão phu nhân giao cho ra xem.

Đề 1: Một mẫu ruộng cạn loại trung giá năm lượng bạc, ruộng nước đắt gấp đôi, ruộng nước thượng đẳng còn có giá bán hơn hai mươi lượng, nếu mà nàng có tới hơn nghìn lượng bạc thì nên đặt mua thế nào?

Trả lời: Chiếu theo tình hình và công việc.

Đề 2: Trong nhà có mười hộ tôi tớ, trải qua ba đời chủ, sinh con đẻ cái nhiều, còn ỷ vào bối phận mà lên mặt, không thể dùng được nữa, tiền lương phải trả ngày càng nhiều, vậy làm sao cắt giảm?

Trả lời: Thượng sách là, kế hoạch hóa gia đình, quản giáo thật nghiêm. Trung sách là, thả ra ngoài, hạ sách là, bán tuốt đi.

Đề 3: Nhân khẩu trong nhà nhiều, nam đinh không có việc lại sinh con, tiền vào chẳng bằng tiền ra, vậy phải làm sao?

Trả lời: Ở riêng, tự nuôi nhau.

Đề 4: Cha mẹ chồng hồ đồ, thiên vị chi khác mà không chịu cho ra riêng, chị em dâu tham của mà an em trai thì háo sắc, quỹ chung thâm hụt, chồng thì sủng thiếp diệt thê, nhà mẹ đẻ lạnh nhạt không quản sống chết, lên trời không lối xuống đất không cửa.

Trả lời: … Đầu thai lại lần nữa.

Trên đề không chỉ là bài toán thu chi, mà còn có việc đối nhân xử thế phức tạp, quan hệ thân sơ, cuối cùng nháo nhào thành một mớ keo hồ. Minh Lan xem xét cả ngày, chỉ thấy đầu nhức muốn nứt ra. Toàn gia đình chính là có lăn lộn đi nữa, các chi đều tự có tính toán của riêng mình đi nữa, có một số vấn đề căn bản là không lời giải, chỉ có thể từ từ kéo dài, chờ tới khi con dâu hầm thành lão làng, lại truyền gậy kế thừa, tiếp tục cầm cự thêm nữa.

“Cô chủ.” Đan Quất vén mành bước vào, cười bẩm, “Phu nhân cho gọi cô ạ, nói mới có y phục mùa xuân và thoa trâm, mời mấy cô qua chọn ạ.”

Minh Lan bèn xuống khỏi tháp, Đan Quất ở một bên chỉnh trang đào tóc quần áo, vừa nói: “Mấy ngày nay trong viện ổn chứ?”

Đan Quất chỉ hơi trầm ngâm, khẽ trả lời: “Tất nhiên là không tốt bằng lúc lão phu nhân ở nhà, có mấy đứa hầu nhỏ buôn chuyện lung tung.”

Minh Lan mỉm cười, sai bảo: “Chị cũng không cần tốn sức quở trách chúng nó làm gì, cứ quan sát nhiều một chút cho tôi là được.” Đan Quất không hiểu, Minh Lan cong môi, “Người ở trong nội viện, đều là phú quý cùng hưởng, hoạn nạn cùng chịu, chúng ta tạm thời quan sát là được.”

Trước đây lão phu nhân vì điều dưỡng thân thể cho Minh Lan, đồ ăn đồ dùng đều là hạng nhất, lưu ý tỉ mỉ vô cùng, điểm tâm sáng, bơ, sữa chua, bột hấp, ăn luân phiên, bữa khuya, tổ yến chưng đường phèn, canh táo đỏ tơ vàng, cái nào cái nấy đều hảo hạng, Minh Lan ăn đến mức da thịt trắng bợt cũng hồng hào, bọn nha hoàn hầu hạ cũng được ăn sái, đến nay cũng được tính là công trung.

Đan Quất nghe rõ, mặt nghiêm nghị: “Xưa kia cô chủ đối đãi với chúng nó ân dày biết bao, nếu vừa sai sót đã bỏ rơi thì chúng nó sẽ sinh oán hận, thế thì chết dở! Cô chủ, tôi sẽ để ý.”

Tiểu Đào dìu Minh Lan đi tới phòng Vương thị, chỉ thấy Vương thị đương tựa trên tháp tương phi, nói chuyện với vợ Lưu Côn (cái này mình sửa nhé, bà này là nô bộc có vai vế nên được gọi là Lưu Côn gia, mà Lưu Côn là tên chồng bà ý chứ ko phải tên bà ý, mình nhầm nên những chương trước sẽ sửa sau^^), ở chính giữa là hai cái bàn vuông kê lại với nhau, phía trên xếp những bộ xiêm y tơ lụa ngay ngắn, gấm vóc dệt vẽ hình, thật là lóa mắt. Mặc Lan với Như Lan đang đứng cạnh bàn, quan sát những món này, thấy Minh Lan tới, đều trừng mắt nhìn nàng.

Vương thị biết Minh Lan làm gì cũng chậm một nhịp, dập đầu thỉnh an cũng đều miễn cả, mỗi lúc phân đồ đều đến muộn, chỉ chọn đồ dư đồ thừa, cứ như vậy, mọi người cũng không nói gì được. Vương thị đặt chén trà xuống, cầm một cái hộp gỗ mộc lan sơn đen khảm trai, gọi vợ Lưu Côn đưa qua, nói: “Mẫu mới của Thúy Bảo trai, năm trước lúc chị cả các con đính hôn, nó đã xem kĩ, rồi đưa sang, mấy chị em con tự mình chọn lựa đi.”

Vợ Lưu Côn mở cái hộp ra, để trên bàn bên cạnh xiêm y gấm lụa, chỉ thấy trong hộp sáng loáng châu ngọc, vàng ngọc rực rỡ. Minh Lan giương mắt nhìn, trong hộp bày song song ba hàng trang sức, một hàng là trâm hoa uyên ương có tua rủ khảm ngọc lưu ly, một hàng là trâm kim bộ diêu hình con dơi cưỡi mây khảm nam châu, một hàng là thoa cài đầu thạch anh mật, kiểu dáng quả thực mới mẻ độc đáo, đẹp đẽ hài hòa.

Ba cô Lan nhìn nhau, Như Lan bĩu môi: “Chị Tư chọn trước đi, phụ thân thường nói lớn bé có thứ tự.”

Mặc Lan cười nhạt, bước ngay lên chọn trái chọn phải, lấy cái trâm kim bộ diêu vàng ngọc nổi bật nhất kia, Như Lan chợt cưởi nhẹ một tiếng, quay sang Minh Lan nói: “Em Sáu, em nói trong truyện “Khổng Dung nhường lê”, là anh nhường em hay em nhường anh ý nhỉ?”

Minh Lan đáp phải không được mà đáp không phải cũng chẳng xong, không thể làm gì hơn là cười khổ: “Chị Tư, em gái trong bụng có bao nhiêu chữ chị còn không biết sao? Đừng làm khó em chứ.”

Như Lan liếc nàng một cái, quay sang Mặc Lan nói: “Phụ thân thường khen chị Tư nhà chúng ta đúng là nhiều chữ nhất, chị Tư nói sao?”

Mặc Lan đỏ mặt cười, ra vẻ xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: “Em gái nếu vừa ý cái trâm này thì cứ nói thẳng, hà tất phải viện điển cố làm chi? Chị em nhà mình, chẳng nhẽ chị lại còn tranh với em gái à?”

Như Lan thong thả nói: “Chuyện cái trâm này không gấp, chẳng qua em gái muốn học một chút đạo lý với chị thôi.”

“Thế em chọn trước đi!” Mặc Lan bỏ cái trâm kia xuống, rũ mắt đầy căm giận.

Như Lan chấm biếm nói: “Chị đã chọn rồi, em gái làm sao lại đoạt đồ người khác thích, sau này cha lại mắng cho.”

Minh Lan thấy Như Lan không chịu bỏ qua mà thuận theo, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn Vương thị, chỉ thấy nàng ta chỉ nói chuyện với vợ Lưu Côn, không thèm chớp mắt liếc sang đây một cái, giống như chẳng hay biết gì. Minh Lan cúi đầu, nàng hiểu rồi.

Khoa thi lần này lão hoàng đế khai ân, không ít đồng liêu của Thịnh Hoành đều có đệ tử ứng thi, Trường Phong ngay cả cử nhân còn chưa đỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vút bay, Thịnh Hoành nhìn Trường Phong tức đến mắt mũi méo xệch. Ngày hôm trước hôm thi, đến một nửa quan viên Đô Sát viện đều ở đây đàm luận về con cháu đó đây trong nhà đi ứng thi, Thịnh Hoành nghe vô cùng mất hứng, sau khi đen mặt về nhà, đi thẳng đến thư phòng Trường Phong, định bụng dạy cho Trường Phong một một phen ra hồn, năm sau phải trúng thi Hương, mùa xuân sang năm phải trúng thi Hội.

Ai biết vừa tới cửa chợt nghe thấy tiếng nam nữ cười nói từ bên trong truyền ra. Thịnh Hoành một cước đá văng cửa đi vào, chỉ thấy thằng con mình đang nhoẻn miệng cười, phong lưu phóng khoáng nhấc một cây bút thân ngọc, kế bên là một con hầu lả lướt xinh đẹp, nó vén hai tay áo lên, Trường Phong bèn viết hai câu thơ đậm đà lên hai cánh tay nõn nà trắng mịn.

Thịnh Hoành quắc mắt, liếc thấy bên trên viết câu ướt át“Thanh cao thoát tục lộ hương nồng, cới áo tháo đai đợi chàng thương” (nguyên tác “Băng cơ ngọc cốt thấu nùng hương, giải đái thoát y đãi nhĩ thường”, thường là nếm, dịch thơ xuôi là thương cho câu thơ nó vần, định dịch là ăn mà nghe xôi thịt quá nhể:)), cơn giận trong bụng liền xoàn xoạt xông ra, tức điên lên, không nói hai lời trói Trường Phong lại, rồi dùng tới gia pháp, cho ăn nhừ đòn, chỉ đánh cậu ấm phong nhã đến khóc cha gọi mẹ. Dì Lâm tới cầu tình, quỳ trên đất đau khổ cầu xin.

Thịnh Hoành tức giận, ngay trước mặt mọi người trong phủ, chỉ vào hai mẹ con bọn họ mà mắng to “bùn nhão không trát được tường”.

Dì Lâm cũng rất oan ức, dì ta làm sao không muốn quản con trai ngoan chứ, nhưng dì ta rốt cục chỉ là vợ bé, danh không chính ngôn không thuận, con trai cũng không chịu nhiều quản giáo, lại sợ quản nghiêm, ảnh hưởng tình mẹ con, nửa đời còn lại dì ta còn phải dựa vào nó nha.

Thịnh Hoành đã làm là làm cho ra nhẽ, dứt khoát lục soát thư phòng Trường Phong từ trên xuống dưới, thế mà cũng thò ra hơn mười bản “?xxx” cùng với thơ từ ướt át, vả lại chất giấy đã nhàu cũ, hẳn là hậu quả của việc thường xuyên ôn cũ biết mới.

Thịnh Hoành phẫn nộ cực kì, tự cầm gậy đánh Trường Phong một trận, sau đó cấm túc anh ta, rồi tìm đến phòng thu chi bên ngoài, lại nghiêm lệnh không cho chép tùy ý chi lĩnh tiền bạc cho Trường Phong, phàm là vượt quá năm lượng bạc là phải bẩm báo.

Dì Lâm đắc thế chẳng qua là dựa vào hai điều, bản thân dì ta đắc sủng, con trai lại được Thịnh Hoành coi trọng, giờ sự sủng ái của dì ta đã không bằng trước kia, con trai lại bị chán ghét, bọn tôi tớ trong phủ đều là tim gan thủy tinh, theo chiều gió nhất thời đổ về phía Vương thị.

“Em gái muốn thế nào đây?” Mặc Lan cười nhạt nói, chị ta trước đây làm sao mà phải chịu sự mỉa mai như vậy.

“Chả thế nào cả.” Như Lan lật lật quần áo một cách ngạo mạn, cố ý nói, “Chẳng qua là chị chọn trước rồi, chẳng phải là trái với ý tứ của phụ thân sao, cũng phải có cách giải thích mới được chứ, chị em nhà mình, chẳng nhẽ người này còn tôn quý hơn người kia sao?”

Chị ta kéo dài giọng, khiêu khích nhìn Mặc Lan.

Mặc Lan cắn môi, chị ta biết Như Lan muốn ép mình nói ra mấy chữ “con vợ cả con vợ lẽ khác biệt” mới được, những năm trước lúc dì Lâm còn đắc sủng, chị ta khong ít lần giở bài “vợ cả vợ lẽ”, trước mặt Thịnh Hoành nhận được không ít tiếc thương ưu ái.

Tuy nói nay không như xưa, nhưng chị ta rốt cuộc vẫn không xuống nước, liếc thấy Minh Lan đứng cúi đầu bên cạnh, suy nghĩ rồi nói: “Em Năm nói không sai, Khổng Dung nhường lê là anh nhường em, đã vậy, để em Sáu chọn trước đi thôi.”

Minh Lan liếc nhìn Mặc Lan, được rồi, một chút thương hại vừa dấy lên đã tan thành mây khói, thấy Mặc Lan đi tới kéo mình, Minh Lan nhẹ nhàng xoay người một cái, tránh tay Mặc Lan ra, cũng đã sớm chọn được câu từ, định nói chuyện thì bên chợt truyền tin: “Lão gia đã về.”

Vương thị đang khoanh tay xem diễn trò một bên ngẩn cả người, nhìn đồng hồ cát một chút, mới giờ Thân, còn chưa tới giờ nha môn tan sở mà?

Vợ Lưu Côn tương đối nhanh nhẹn, lập tức đỡ Vương thị dậy nghênh đón Thịnh Hoành, chỉ thấy Thịnh Hoành một thân quan phục mũ chuồn tiến tới, mặt vô lo, mấy sợi râu rối hơi tán loạn. Ông ta đi thẳng đến ghế thái sư ngồi xuống, Vương thị bèn vội vàng sai người dâng trà, đi tới cười nói: “Lão gia đã về, sao hôm nay về sớm thế?”

Thịnh Hoành tháo mũ quan xuống, thuận miệng nói: “Hôm nay kết thúc khoa thi, ngay cả Tả Đô Ngự Sử cũng đi trước rồi, còn lại mấy người bọn ta nên cũng về nhà.” Người làm quan không tiện hành xử khác người, chỉ cần không liên quan đến vấn đề chốt yếu thì tốt hơn là nên thuận theo số đông.

Ba cô Lan đều ngoan ngoãn đứng lên, cung kính hành lễ với Thịnh Hoành.

Thịnh Hoành thấy ba con gái đều ở đây, khẽ gật đầu, lại thấy một bàn xiêm y trâm thoa bèn cau mày nói: “Những món này không phải hôm qua Hoa Nhi đưa tới sao? Sao hôm nay nàng mới chia cho các con.”

Vương thị cứng mặt, giấu giếm nói: “Mấy ngày nữa, phủ Trung Cần bá sẽ tổ chức đầy tháng cho thằng cu nhà Hoa Lan, thiếp nghĩ mấy cô nhà mình không nên mộc mạc quá, bèn cho thêm chút xiêm y đồ đạc, hôm nay mới chia đồ.”

Thịnh Hoành gật đầu, chợt nhớ tới lúc vừa mới đi vào, liếc thấy Mặc Lan cùng Minh Lan đang đứng ở rìa, chỉ có Như Lan là đứng sát bàn, lại thấy trên bàn bày một cái rương trang sức đang mở, ông ta nhìn Vương thị, trong lòng không vui, nói thẳng: “Sao giống như chỉ có Như Nhi đang chọn thế? Mặc Nhi và Minh Nhi đã được chia đồ chưa?”

Mặc Lan nhã nhặn đến trước mặt Thịnh Hoành, cười nói: “Mời em Năm chọn trước.”

Thịnh Hoành biết Như Lan với Vương thị cùng một kiểu tính tình, không phải loại rộng rãi gì cho cam, nghĩ Vương thị có lẽ sẽ khắt khe với con vợ lẽ, bèn lập tức quét mắt liếc Như Lan, sắc mặt Như Lan tái nhợt.

Minh Lan thấy không ổn, bèn vội vàng bước tới bắt lấy tay áo Thịnh Hoành, cười nói: “Phụ thân, ngài phân giải cho chúng con đi, vừa rồi chị Năm nói lớn bé có thứ tự, mời chị Tư chọn trước; thế nhưng chị Tư nói chuyện “Khổng Dung nhường lê”, bèn bảo con chọn trước. Con nghĩ nhé, bất kể chọn kiểu gì, hoặc là chị Tư hoặc là con, thể nào cũng không đến lượt chị Năm chọn trước, chị ấy thế cũng thua thiệt. Vậy nên mới bảo chị ấy chọn trước, phụ thân, ngài nói vậy có ổn không?”

Thịnh Hoành xưa nay vẫn quý Minh Lan, thấy nàng xinh xẻo đáng yêu, nghe xong lời giải thích trẻ con của nàng, bèn cười với ba cô Lan, nói: “Tốt, các con biết tình chị em, làm cha đây cũng thấy an lòng.”

Mặc Lan âm thầm cắn răng, lại không tiện phản bác, chỉ có thể cười lớn đồng ý, Như Lan cũng thở dài một hơi. Vương thị thuận thế nói ngay: “Rồi ta sẽ đưa mấy đồ này qua, để các con tự chọn lựa, phụ thân các con cần nghỉ ngơi một chút.”

Ba cô Lan cung kính lui ra.

Thịnh Hoành nhìn ba cô con gái đi ra ngoài, đứng dậy vào buồng trong cũng Vương thị, giang hai tay để cho Vương thị tháo đai lưng, nói: “Toàn Nhi khỏe không? Con dâu khỏe chứ?”

Vương thị nhớ tới cháu trai bụ bẫm, cười tươi: “Khỏe, tốt lắm! Đứa trẻ còn nhỏ, không nên ra gió, bằng không thì đã ôm ra ngoài cho lão gia cưng nựng rồi, thằng nhóc này, tay chân có lực lắm!”

Thịnh Hoành cũng cười, luôn miệng nói: “Nhìn cái mặt nó mà xem, đấy là mặt có phúc! Khỏe mạnh là tốt, khỏe mạnh là tốt!” Có câu cháu đích tôn là của quý của các cụ, thấy cháu trai đu đưa cánh tay mập mạp bé xinh, tim gan Thịnh Hoành đều mềm nhũn, không ngừng bảo Vương thị phải chăm chút thật tốt.

“Không chỉ Toàn Nhi đâu, thằng bé nhà Hoa Lan cũng xinh xắn lắm, lần trước thiếp tới thăm, đã biết nhoẻn cười rồi, ôi ôi, cười rộ lên trông ngọt ngào lắm, hoạt bát như dáng vẻ Hoa nhi hồi còn nhỏ ấy!” Vương thị trong lòng tràn đầy niềm vui cảm thán, “Thế thật là tốt, Hoa Lan cũng có thể ưỡn thẳng thắt lưng, tránh phải nhìn sắc mặt mẹ chồng.”

Thịnh Hoành quả thực vô cùng thương yêu cô con gái cả này, trong rất nhiều đứa con, chí có Hoa Lan là khi còn bé ông ta thực sự ôm ngủ, dỗ ăn, làm một vị quan ít khi bàn luận chuyện thị phi của người khác, Thịnh Hoành cũng không nhịn được nói: “Trung Cần lão bá gia làm người không tệ, chỉ có bà thông gia là … Nay thì cũng tốt hơn rồi.”

Vương thị hừ lạnh nói: “Hứ, nếu không phải thiếp đến tận cửa nói, bà ta ngay cả tiệc đầy tháng cũng chỉ định mở hai bàn rượu cho xong chuyện, đều là con trai ruột, một đứa mở tiệc năm mươi bàn, một đứa thì như thế, cũng không sợ người ta chê cười bà ấy thiên vị quá thể đi! Con rể thì một mực ngu hiếu, chỉ thương Hoa Nhi thôi, cũng không biết bị tính toán bòn rút bao nhiêu đồ cưới rồi, lúc này lão gia với Bách Nhi thăng quan, bà ấy mới yên ổn một chút, hừ, cũng không nghĩ lại một chút những ngày nhà bà ấy đìu hiu à. Hoa Lan bằng lòng gả qua đó là nhờ tổ tiên bà ấy tích đức rồi!”

Thịnh Hoành trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngày ấy ta cùng với lão bá gia cũng nói sơ qua, ông ấy sẽ quản thúc bà thông gia.”

Nói đến đây, Thịnh Hoành chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “À… Việc hôn nhân của Mặc Nhi bàn đến đâu rồi?”

Vương thị thắt chặt quan bào, nhíu mày thở dài: “Thiếp không phải là không tìm, nhưng lão gia đều không ưng. Biên tu ở Hàn Lâm viện chỗ Bách Nhi, ngài chê nghèo, thiếp sai người đi hỏi thăm, ngài lại chê không có căn cơ, nếu như là nhà giàu, vậy chỉ có con trai vợ lẽ thôi. Thành thật mà nói, không phải là không tốt, mà nhà ta tìm con rể, nhà người ta cũng chọn con dâu nha, Mặc Nhi, là đứa con vợ lẽ, có thể có được bao nhiêu triển vọng? Tìm kiểu gì đây?”

Thịnh Hoành trong lòng buồn bực, kỳ thực ông ta cũng hiểu được những đối tượng đó là cũng khá rồi, nhưng không chịu nổi sự cầu xin khóc lóc của dì Lâm, tình hình trước mắt, dì Lâm không thể không cúi đầu, lúc này đây mới phát hiện Hạ Hoằng Văn điều kiện quả thực không tệ.

“Nhưng nói trước nhé, qua mấy tháng nữa là Mặc Lan cập kê rồi, nó lại lựa trái chọn phải như thế, thiếp cũng chịu không xía vào được. Có điều, nó kéo dài như thế, Như Nhi với Minh Nhi cũng chẳng chờ được, đến lúc đó, đừng trách làm em lại chẳng chờ người làm chị nhá!” Trước mặt Thịnh Hoành, Vương thị đánh đòn phủ đầu.

Thịnh Hoành nhíu mi, đau đầu nói: “Lão phu nhân đã đề cập với ta, lần trước cụ về Hựu Dương có thấy cháu trai nhà chị dâu cả, gọi là Úc Nhi, đọc sách tấn tới, gia sản giàu có, nghe cũng không tệ, nhìn xem năm tới có thi trúng khoa cử hay không.”

Ông ta vẫn rất tín nhiệm ánh mắt lão phu nhân, khi đó lão phu nhân nhắc đến, cười như không cười nói, thằng bé kia có vài phần giống mình khi còn niên thiếu, nghĩ tới đây, Thịnh Hoành tâm tình tốt lên, giống mình ư, vậy phỏng chừng cũng là một thanh niên có tướng mạo có tài cán đây!

Chapter
1 Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2 Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3 Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4 Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5 Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6 Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7 Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8 Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9 Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10 Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11 Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12 Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13 Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14 Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15 Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16 Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17 Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18 Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19 Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20 Chương 20: Như Lan bất bình
21 Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22 Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23 Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24 Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25 Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26 Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27 Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28 Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29 Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30 Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31 Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32 Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33 Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34 Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35 Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36 Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37 Chương 37: Không tranh giành
38 Chương 38: Matta mattatane [‘]
39 Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40 Chương 40: Gió thu toại lòng người
41 Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42 Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43 Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44 Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45 Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46 Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47 Chương 47: Lên kinh
48 Chương 48: Sum vầy
49 Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50 Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51 Chương 51: Trân châu và mắt cá
52 Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53 Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54 Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55 Chương 55: Con dâu gương mẫu
56 Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57 Chương 57: Một màn chị em
58 Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59 Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60 Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61 Chương 61: Tháng ngày thái bình
62 Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63 Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64 Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65 Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66 Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67 Chương 67: Hai mối hôn
68 Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69 Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70 Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71 Chương 71: Cứng nhắc
72 Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73 Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74 Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75 Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76 Chương 76: Về lại nhà tổ
77 Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78 Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79 Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80 Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81 Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82 Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83 Chương 83: Em họ, xin chào
84 Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85 Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86 Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87 Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88 Chương 88: Vứt sạch
89 Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90 Chương 90: Ruộng cằn
91 Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92 Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93 Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94 Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95 Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96 Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97 Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98 Chương 97: Quyết định
99 Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100 Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101 Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102 Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103 Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104 Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105 Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106 Chương 104: Hana yome (hạ)
107 Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108 Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109 Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110 Chương 108: Ba ngày tân hôn
111 Chương 109: Lại mặt
112 Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113 Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114 Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115 Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116 Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117 Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118 Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119 Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120 Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121 Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122 Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123 Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124 Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125 Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126 Chương 123
127 Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128 Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129 Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130 Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131 Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132 Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133 Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134 Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135 Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136 Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137 Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138 Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139 Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140 Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141 Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142 Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143 Chương 139: Tuần trăng mật
144 Chương 140: Ân oán
145 Chương 141: Đối sách (thượng)
146 Chương 142: Đối sách (Hạ)
147 Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148 Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149 Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150 Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151 Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152 Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153 Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154 Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155 Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156 Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157 Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158 Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159 Chương 155: Vai chính vai phụ
160 Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161 Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162 Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163 Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164 Chương 160: Bánh bao tới
165 Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166 Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167 Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168 Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169 Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170 Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171 Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172 Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173 Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174 Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175 Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176 Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177 Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178 Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179 Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180 Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181 Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182 Chương 178: Chú ý chú ý
183 Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184 Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185 Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186 Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187 Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188 Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189 Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190 Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191 Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192 Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193 Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194 Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195 Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196 Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197 Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198 Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199 Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200 Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201 Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202 Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203 Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204 Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205 Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206 Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207 Chương 203: Chuyện con gái
208 Chương 204: Ngày tiễn biệt
209 Chương 205: Tin vui mai mối
210 Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211 Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212 Chương 208: Trước Tết sau Tết
213 Chương 209: Phong vân chia nhà
214 Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215 Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216 Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217 Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218 Chương 214: Gió riết ban đêm
219 Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220 Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221 Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222 Chương 218: Chung kết (Thượng)
223 Chương 219: Kết thúc (1)
224 Chương 220: Kết thúc 2
225 Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226 Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227 Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228 Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229 Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230 Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231 Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232 Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233 Chương 229: Lời cuối sách
Chapter

Updated 233 Episodes

1
Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2
Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3
Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4
Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5
Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6
Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7
Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8
Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9
Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10
Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11
Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12
Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13
Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14
Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15
Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16
Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17
Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18
Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19
Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20
Chương 20: Như Lan bất bình
21
Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22
Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23
Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24
Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25
Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26
Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27
Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28
Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30
Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31
Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32
Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33
Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34
Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35
Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36
Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37
Chương 37: Không tranh giành
38
Chương 38: Matta mattatane [‘]
39
Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40
Chương 40: Gió thu toại lòng người
41
Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42
Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43
Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44
Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45
Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46
Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47
Chương 47: Lên kinh
48
Chương 48: Sum vầy
49
Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50
Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51
Chương 51: Trân châu và mắt cá
52
Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53
Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55
Chương 55: Con dâu gương mẫu
56
Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57
Chương 57: Một màn chị em
58
Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59
Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60
Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61
Chương 61: Tháng ngày thái bình
62
Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64
Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65
Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66
Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67
Chương 67: Hai mối hôn
68
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69
Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70
Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71
Chương 71: Cứng nhắc
72
Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73
Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74
Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75
Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76
Chương 76: Về lại nhà tổ
77
Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78
Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79
Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80
Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81
Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82
Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83
Chương 83: Em họ, xin chào
84
Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85
Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86
Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87
Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88
Chương 88: Vứt sạch
89
Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90
Chương 90: Ruộng cằn
91
Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92
Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93
Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94
Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95
Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96
Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97
Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98
Chương 97: Quyết định
99
Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100
Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101
Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102
Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103
Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104
Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105
Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106
Chương 104: Hana yome (hạ)
107
Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108
Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109
Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110
Chương 108: Ba ngày tân hôn
111
Chương 109: Lại mặt
112
Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113
Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114
Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115
Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116
Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117
Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118
Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119
Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120
Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121
Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122
Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123
Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124
Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125
Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126
Chương 123
127
Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128
Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129
Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130
Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131
Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132
Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133
Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134
Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135
Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136
Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137
Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138
Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139
Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140
Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141
Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142
Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143
Chương 139: Tuần trăng mật
144
Chương 140: Ân oán
145
Chương 141: Đối sách (thượng)
146
Chương 142: Đối sách (Hạ)
147
Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148
Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149
Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150
Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151
Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152
Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153
Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154
Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155
Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156
Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157
Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158
Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159
Chương 155: Vai chính vai phụ
160
Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161
Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162
Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163
Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164
Chương 160: Bánh bao tới
165
Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167
Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168
Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169
Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170
Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171
Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172
Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173
Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174
Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175
Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176
Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177
Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178
Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179
Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180
Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181
Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182
Chương 178: Chú ý chú ý
183
Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184
Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185
Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186
Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187
Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189
Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190
Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191
Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192
Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193
Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194
Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195
Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196
Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197
Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198
Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199
Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200
Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201
Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202
Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204
Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205
Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206
Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207
Chương 203: Chuyện con gái
208
Chương 204: Ngày tiễn biệt
209
Chương 205: Tin vui mai mối
210
Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211
Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212
Chương 208: Trước Tết sau Tết
213
Chương 209: Phong vân chia nhà
214
Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215
Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216
Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217
Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218
Chương 214: Gió riết ban đêm
219
Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220
Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221
Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222
Chương 218: Chung kết (Thượng)
223
Chương 219: Kết thúc (1)
224
Chương 220: Kết thúc 2
225
Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226
Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227
Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228
Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230
Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231
Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232
Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233
Chương 229: Lời cuối sách