Chương 37: Không tranh giành

Thịnh lão phu nhân lần đầu làm mai đã trúng điềm lành. Khang phu nhân tận mắt gặp mặt Trường Ngô. Bác gái cả họ Vương cả đời đã chịu đựng đủ cái loại thư sinh bất tài tự phụ háo sắc chẳng làm nên trò trống gì, vừa thấy Trường Ngô một lần đã vô cùng yêu thích. Chỉ thấy cậu ta chân dài vai rộng, phong thái hiên ngang, đối nhân nhiệt tình rộng lượng, tuy không trắng trẻo tuấn tú nhưng cũng trung hậu nhiệt huyết như mặt trời. Vừa vào cuối xuân, Khang gia liền đồng ý hôn sự này, ngẫm thấy nam nữ hai bên tuổi đều không còn nhỏ, hai nhà nhất trí nhanh chóng tiến hành hôn sự.

Bên này gió êm bể lặng, Dư gia bên kia lại vô cùng thảm thiết. Dư các lão dầu đã về hưu nhiều năm nay, nhưng trong kinh vẫn còn những mối giao thiệp, mặc kệ lời ngon tiếng ngọt của quận chúa Bình Ninh, trải qua mấy phen điều tra, tình hình đúng là chẳng lấy gì làm khả quan. Thật là ứng với câu nói xui xẻo của Mặc Lan, cậu hai phủ Ninh Viễn hầu quả là một nhân vật “càn gở”.

Ngang ngược từ thuở nhỏ không nói tới, lại còn động chút là phi ngựa giữa phố phường sinh sự, thường cùng đám phá gia chi tử cưỡi ngựa xem hoa. Lớn thêm chút nữa còn dám dây dưa với bọn hạ lưu giang hồ, ngủ với hoa nằm với liễu, bao nuôi con hát. Cố gia khó khăn lắm mới lo được cho hắn một mối hôn sự, ai biết được cậu hai này lại không bằng lòng đòi từ hôn. Vợ chồng lão hầu gia không đồng ý, hắn ta làm trò ngay trước tiệc rượu mời khách của nhà kia, hai mắt trừng trừng, giễu cợt chế nhạo nhà người ta một trận, khiến nhà kia giận gần chết. Hôn sự cứ thế mà nhỡ nhàng. Về sau này hễ là nhà nào có chút thể diện trong kinh cũng đều không dám gả con gái cho hắn. Cố gia vô cùng nôn nóng mới chìa móng vuốt ra khỏi kinh thành.

Minh Lan chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, Yên Nhiên không có người kể khổ, liền trung bình cứ ba đến năm ngày lại mời Minh Lan qua phủ một lần, nói về tin tức Dư các lão nghe ngóng được cùng với tâm tình của bản thân, mấy tin tức này cứ như phim bộ éo le. Tin mới nhất là, tên kia hình như còn có “mối tình cắt tay áo” [‘], cùng với mấy vương tôn công tử nổi tiếng thích nam sắc trong kinh qua lại thân mật, chơi bời kết bạn chốn tiểu quan[‘]!

[‘]Mối tình đoạn tay áo hay còn gọi là đoạn tụ chi phích, kể về Hán Ai Đế Lưu Hân trót đem lòng yêu một người thanh niên tuấn tú tên là Đổng Hiền. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Thế nên người đời sau mới gọi mối tình của Ai Đế và Đổng Hiền là mối tình “cắt áo”, nay gọi là “gay” ấy các thím:)).

[‘] Tiểu quan quán là nhà chứa nam.

Trời đất ơi, làm một cán bộ viên chức ngành pháp luật, Minh Lan hiểu rất rõ, thế giới hiện thực thật ra không hề YY chút nào. Tên rác rưởi chính là tên rác rưởi, làm gì có nhiều ẩn tình hay nhiều thể loại lãng tử cải tà quy chính như vậy. hơn nữa trai cong chính là trai cong, làm sao lại dễ dàng bẻ thẳng thế được, vợ nhà thơ quân bất kiến[‘] trứ danh người Nhật Mishima Yukio[‘] cuộc sống chẳng phải cũng bi thảm đấy thôi, bà ấy ôm mộng uốn thẳng ngài Mishima, kết quả thì thế nào? Con cái cũng đã sinh được hai đứa, ngài Mishima vẫn cứ là trai cong vang dội non sông, rạng danh quốc tế.

[‘]Quân bất kiến lấy từ bài:

Tương tiến tửu – Lý Bạch

Quân bất kiến,

Hoàng hà chi thủy

Thiên thượng lai,

bôn lưu đáo hải bất phục hồi.

Hựu bất kiến,

Cao đường minh kính,

bi bạch phát,

triêu như thanh ty mộ thành tuyết.

Dịch thơ

Tương tiến tửu

(Mời nâng ly)

Anh không thấy:

Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống

Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa

Anh không thấy:

Ở tấm gương sáng treo trên nhà cao, bi thương soi tóc bạc

Sáng còn xanh mượt chiều tối đã thành trắng như tuyết.

Bài thơ “Tương tiến tửu” hoàn toàn bộc lộ sự tự do và cái chân của cuộc sống.

[‘]Mishima Yukio (三島 由紀夫; phiên âm: Tam Đảo Do Kỷ Phu), tên thật Hiraoka Kimitake (平岡 公威; phiên âm: Bình Cương Công Uy) (14 tháng 1, 1925 – 25 tháng 11, 1970) là một nhà văn và nhà biên kịch Nhật Bản, nổi tiếng với các tác phẩm như Kim Các Tự (Kinkakuji 1956), bộ bốn tác phẩm “豐饒の海” (Hōjō no Umi, Biển cả muôn màu, 1965-70). Ông là một người đồng tính luyến ái, cái chết của ông vừa có ý nghĩa hi sinh vì Tổ quốc như 1 samurai nhưng cũng có liên quan đến tình cảm đồng tính của mình. Đọc thêm về Mishima Yukio ở đây: http://maivang.nld.com.vn/van-ng... -mishima-135247.htm

Đời trước nàng từng đọc có vài bộ tiểu thuyết đam mỹ, hai nhân vật nam yêu đương lâm li oanh liệt. Nhân vật nữ hầu như chỉ đóng vai trò bia đỡ đạn. Diệp Công thích rồng[‘], các cô gái mê mẩn đọc thuyết đam mỹ mấy ai nguyện lấy GAY làm chồng đây?

[‘]Tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

Minh Lan không đồng ý, nghĩ hẳn là Yên Nhiên cũng chẳng thích việc này.

Một ngày này, Minh Lan lại được mời đến phủ Dư một bận, ôm lấy Yên Nhiên hai mắt đỏ hoe đang khóc nấc lên từng hồi. Dư các lão và dư đại nhân vừa thư từ tranh cãi vô cùng kịch liệt, Dư các lão đòi hủy hôn, Dư đại nhân lại không chịu, còn nói hôn sự của con gái phải tuân theo lời cha mẹ, ngụ ý chính là đây không phải phận sự của ngài! Dư các lão nói giỏi lắm, hôn sự của con cái do cha mẹ làm chủ phải không, vậy để ông gửi một phong hưu thư [‘]không đề, nói con dâu hỗn hào bất hiếu, bắt con trai ký tên bỏ nàng ta nhé!

[‘] Thư ly hôn thời xưa hay là thư bỏ vợ.

Bên kia mẹ kế Dư khóc lóc đòi dẫn con gái về nhà đẻ, bên này Dư lão phu nhân khóc cầu hai cha con ngừng bắn. Yên Nhiên là nguồn lửa, làm sao không đau lòng khổ sở, nói thẳng: “Em Minh Lan, chị đúng là bất hiếu, hại gia đình không yên, cứ gả béng đi cho rồi!”

Minh Lan ra sức động viên nàng: “Kiên trì đến cùng nhất định sẽ thằng lợi! Chị có sai chỗ nào đâu, đều do mẹ kế chị xúi giục, vùi một đóa hoa tươi vào vũng bùn, bọn họ muốn trèo cao, sao không bắt em gái khác mẹ của chị kết hôn ấy? Nó chỉ kém chị có hai tuổi, cũng có thể gả đi rồi, thế mà lại chỉ đẩy chị ra phía trước, cái này không phải hại người thì là cái gì?!”

Yên Nhiên nhiều ngày nay khóc đến rộc cả người, thân thể suy nhược: “Ông nội lớn tuổi, không chịu nổi giày vò, bệnh nằm trên giường đã nhiều ngày nay, nếu mà vạn nhất …”

Minh Lan thở dài: “Ôi, còn giận gì nữa? Cha chị cũng chẳng phải lừa chủ phản quốc, chẳng qua chuyện kết thân lại bị người ta huyễn hoặc đến mức hồ đồ. Nhân sinh cõi đời này không tránh khỏi một số khiếm khuyết, em còn ăn vụng đồ cúng tại phật đường của bà nội bị đánh vào tay nữa là, qua được điểm mấu chốt này, máu mủ cha con chẳng nhẽ còn gây thù kết oán sao? Chị cũng thật là, bây giờ dù náo loạn ầm ĩ, nhưng chị cũng phải gả cho người thật tốt, qua dăm mười năm, cuộc sống đẹp đẽ như ý, trở về dẫn theo chồng con, mang thêm vàng bạc tiền của, gà vịt thịt cá về nhà mẹ đẻ, lẽ nào cha chị còn không nhận chị?”

Yên Nhiên vẫn đầm đìa nước mắt xì một cái, trong lòng vô cùng mong mỏi: “Thật thế sao?”

Minh Lan ra sức vỗ vai Yên Nhiên: “Yên tâm! Ông nội giờ làm thủ phụ[‘], sóng to gió lớn đều đã trải qua, sao phải lo lật thuyền trong cống? Khụ khụ, không phải nói cha chị là cái cống đâu nha! Chị cũng phải lên tinh thần đi thôi, phải đứng trước giường chăm sóc ông nội cho thật tốt, đừng có trưng bộ mặt khóc lóc ra nữa, phải tươi cười vào! Còn việc này nhé, một là chưa dạm ngõ hai chưa đưa sính lễ, không tính là từ hôn!”

[‘] một trong tứ phụ, quan giúp đỡ sát sườn vua.

Thật ra như Minh Lan thấy, việc này rất có khả năng thành công. Dư các lão giận dữ như vậy, chắc hẳn Dư đại nhân ở kinh thành nơi đó cũng không dám trái lời. Có phong hưu thư ép xuống, Dư phu nhân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không đã sớm tiền trảm hậu tấu định hôn sự rồi, khi đó lại từ hôn thì rõ phiền toái! Nghe Minh Lan phân tích, Yên Nhiên cuối cùng cũng tạm buông lòng.

Chuyện này cứ căng thẳng như vậy, Minh Lan khác nào ngọn đèn sáng trong đêm tối của Yên Nhiên. Cứ mỗi khi nàng do dự lung lay thì lại cho mời Minh Lan đến, nói một hai chuyện vui an ủi bèn tạm gác lo âu lại. Với tư cách chốn thân thiết nơi khuê phòng, Minh Lan không thể nào thoái thác, thường xuyên qua lại, Dư các lão và lão phu nhân, thậm chí cả chú hai thím hai nhà họ Dư cũng đều khen Minh Lan không dứt lời, cứ khen nàng nhân hậu mãi thôi.

Chẳng biết có phải khổ tận cam lai hay không, mà qua vài ngày tình hình bắt đầu khởi sắc. Có người nói cậu hai nhà họ Cố cực kỳ thành ý tự mình bái phỏng Dư đại nhân, ngay trước mặt cầu thân. Lão hầu gia viết một phong thư cầu thân khẩn thiết. Dư các lão và lão phu nhân xem xong thì thấy hơi dao động, dầu sao cũng là con cháu dòng dõi quý tộc, nếu bản thân chịu hối cải, chưa chắc đã không phải mối hôn sự tốt.

Yên Nhiên tính tình dịu dàng, nghe ông bà nói vậy thì cũng động lòng. Minh Lan trề môi, không nói gì.

Bò có được dắt đến Bắc Kinh thì vẫn cứ là Bò[‘], quanh năm dự thính ghi chép ở toàn án, Minh Lan rất tín nhiệm một câu nói của lão ma men Cổ Long: Nữ nhân có thể vì nam nhân mà thay đổi, nhưng nam nhân lại không thể vì nữ nhân mà thay đổi, chẳng qua là giả vờ một thời gian ngắn mà thôi.

[‘] Bò có được dắt đến Bắc Kinh thì vẫn cứ là Bò xuất phát từ Phúc Kiến vào đời Thanh, Bắc Kinh được ví như trung tâm văn minh cao nhất, cũng là biểu tượng cho tinh hoa Hán tộc. Đây là nói mỉa những người ngu dốt (tộc Mãn), học văn hóa Hoa Hạ, đi thi ứng quan nhưng bản chất vẫn là phường ngu dốt.

Thịnh Hoành định hôn sự của Trường Bách sang đầu năm sau. Đến lúc đó sẽ tiến hành hôn lễ tại kinh thành, để cuối năm nhậm chức luôn thể. Cuối hạ, phủ Thịnh lại bắt đầu kiểm kê tôi tớ, tài sản, một số ruộng đất, thôn trang đã mua trước kia cần bán thì đem bán, một số người hầu bản địa mua về trước đây cần thả thì thả người. Minh Lan cũng bắt đầu một mình nói chuyện với đám nha hoàn ở Mộ Thương trai, hỏi bọn họ có muốn đi theo hay không.

Con cái người hầu trong phủ thì không nói, mua về từ bên ngoài chỉ có Tiểu Đào, Nhược Mi và ba đứa hầu nhỏ khác. Thịnh gia đối đãi với người khoan hậu, Minh Lan lại là người tốt tính, bọn nha hoàn cũng không muốn rời xa, hỏi chừng mười một đứa con gái, chỉ có hai đứa là phải theo cha mẹ lưu lại.

Sau đó Minh Lan bắt đầu kiểm kê tài sản của mình. Kỳ thực nàng không có tiền riêng, thường ngày Thịnh lão phu nhân tuy cho nhiều tiền tiêu vặt, nhưng lót tay cho đám nha hoàn hầu già không ít. Chẳng qua là mười mấy lượng bạc, Minh Lan dựa theo vật giá bấy giờ mà cẩn thận tính toán, ước chừng đủ cho một nhà nông dân bảy miệng ăn dùng trong hai, ba năm, nhìn thì không ít, nhưng ở nhà quan thì lại chẳng làm được mấy việc. Có điều mấy năm nay nàng cũng tích được kha khá vàng bạc châu báu trang sức, đồ trang trí. Anh Trường Bách tặng cho không ít tranh chữ, sách vở, tính ra giá trị không nhỏ. Minh Lan dứt khoát đóng một quyển sổ, tự mình phân loại đồ đạc rồi ghi chép lại, phác lại từng món đồ rồi nhập vào sổ sách.

Năm ngoái, trước khi nàng dọn vào Mộ Thương trai, Thịnh lão phu nhân bèn từ nhà cũ ở Kim Lăng lấy ra một bộ tráp trang sức tặng nàng. Cả bộ có chin tráp, tráp lớn nhất phải đến một thước, gồm chín tầng cùng với mười chín ô lộ ra và mười tám ô chìm. Tráp bé nhất chỉ lớn bằng bàn tay, vậy mà mở ra cũng có tới chín ô, tráp lồng vào tráp, từng ô cũng có thể tháo rời, tất cả đều đóng bằng gỗ mun khắc hoa hải đường khảm trai ánh đen kim loại, phối với chín thanh to nhỏ khác nhau lồng vào khóa song ngư cỡ đại cùng với mười tám thanh khóa bán ngư cỡ nhỏ leng keng.

Cả bộ tráp tuy hơi cũ, nhưng chất gỗ vẫn còn sáng bóng trơn mượt, đồng vàng đồng bạc cũng được đánh cho sáng loáng như mới. Minh Lan thấy đồ cổ tinh xảo thì cười không khép miệng, là đồ thượng phẩm năm đó do mấy vị sư phụ ở Thiên Công phường đang kỳ hưng thịnh ngày đêm gấp rút làm trong một tháng – đây chính là một trong những món hồi môn năm xưa của lão phu nhân đó!

Đồ này vừa được đưa vào Mộ Thương trai, Như Lan thì không ý kiến gì. Vương cũng có hồi môn quý nên không lấy làm hiếm lạ, có điều cũng ganh ghét nói vài câu, nhìn Minh Lan bằng con mắt khinh người mấy ngày mà thôi. Thế nhưng Mặc Lan lại dường như đui mù ngay tại chỗ, hận không thể ăn tươi Minh Lan, quay về liền khóc lóc với dì Lâm một trận. Dì Lâm lại quay sang Thịnh Hoành khóc lóc trận nữa.

Thịnh Hoành chắp hai tay mà than: Đồ cưới của lão phu nhân, bà thích cho ai thì cho, ông ta còn có biện pháp nào đây? Nói khó nghe một chút, lão phu nhân vào cửa Thịnh gia không hề có con trai ruột, giả dụ sau khi lão phu nhân qua đời, phủ Dũng Nghị hầu có tới đòi lại phần hổi môn, ông ta cũng chẳng tiện mà xen vào.

Dì Lâm rút kinh nghiệm xương máu, ngã ở đâu thì đứng lên tại đó, định tới Thọ An đường thỉnh an, lại bị Phòng ma ma chặn ở bên ngoài. Dì Lâm quỳ gối ở cửa khóc lóc cầu xin, khiến tất cả mọi người trong phủ đều đến xem. Thịnh lão phu nhân liền lừ khừ ngã bệnh nằm trên giường, đại phu bắt mạch xong chỉ phán hai câu: Nỗi lòng tích tụ, mạch không thông.

Nói huỵch ra chính là, trong lòng cụ không thoải mái! Thịnh Hoành tới lôi dì Lâm đi.

Minh Lan ban đầu vô cùng áy náy, cảm thấy mình đã chọc vào dì Lâm, không ngờ Thịnh lão phu nhân lại tỏ vẻ không lấy gì làm bất ngờ mà nói: “Đây cũng không phải lần đầu, mỗi lúc nó muốn cái này cái nọ tốt từ chỗ bà đều sẽ tới đây gây ầm ĩ!”

Minh Lan rất tò mò, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra?

Thịnh lão phu nhân trái lại không hề giấu giếm, nói trắng ra: “… Năm ấy chuyện của nó lộ ra, phu nhân muốn đuổi nó ra khỏi cửa, lão gia che chở không đồng ý, nói nếu không đưa qua cửa liền lập thành ngoại thất. Phu nhân không chịu uống trà nó dâng, nó lại chạy đến trước mặt bà khóc lóc, quỳ trên mặt đất hơn mấy canh giờ không đứng dậy, chỉ cầu bà tác thành cho nó một lòng say mê, cả ngày lẫn đêm khóc lóc, nói nếu bà mà không đồng ý, nó chỉ có thể dập đầu tự tử. Bà thật sự rất mệt mỏi, bèn cho mọi người lui ra, tự mình hỏi nó một câu “vì sao nhất định phải làm lẽ của lão gia”. Nó cắn răng nói ngưỡng mộ nhân phẩm tài năng của lão gia! Hừ, nó mà nói thẳng ra, chính là vì thuở nhỏ sợ nghèo sợ khổ, tham hư vinh phú quý thì bà trái lại còn nuốt cục tức này xuống. Thế nhưng nó hết lần này tới lần khác giả vờ cái gì mà tình nghĩa chân thành tha thiết! Chẳng qua là nó chú ý danh tiếng trước kia của bà, cho nên mọi chuyện cứ vin vào hai chữ chân tình! Hừ, nó thì biết cái gì gọi là chân tình chứ? Chân tình chính là… Chân tình chính là…”

“Chân tình chính là, giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục!” Minh Lan tiếp lời.

“Ha ha, lời của Thánh Mạnh, thế mà lại bị con trích dẫn vào đây, không sợ thầy giáo cho ăn thước à!” Lão phu nhân trong lòng khen lớn, nhưng giả vờ giận đánh vài cái vào lòng bàn tay Minh Lan.

“Rồi sao nữa ạ?” Hai mắt Minh Lanh lấp lánh hỏi.

“Bà thấy chán ghét, bèn tìm lão gia tới nói chuyện trước mặt. Bà chấp nhận bọn họ nhưng từ này về sau sẽ không nhìn mặt nó nữa. Nó nếu bằng lòng, bà liền làm chủ đón nó vào cửa nhưng sau này không được lai vãng đến trước mặt bà! Nó lúc đầu khóc sướt mướt, giả bộ tình cảm khó mà song toàn, giả mù sa mưa được vài ngày thì ỡm ỡm ờ ờ, bà bắt ép phu nhân phải cho nó qua cửa.”

Minh Lan không nói lời nào. Lão phu nhân thở dài, nói: “Lời nó nói không có nửa phần thật lòng. Vừa vào cửa vài năm, nó không phải chưa từng tới chỗ bà, khóc cũng đã khóc đủ, xin cũng đã xin đủ, quỳ xuống, dập đầu không nhận tiền, muốn bà tha thứ cho nó vì tấm chân tình, muốn bà thứ lỗi nó đã vô tâm … Bà liền trực tiếp tìm cha con nói chuyện, bảo nó mà còn đến giày vò bà nữa, bà sẽ dọn ra ngoài sống một mình. Cha con lúc này mới ra lệnh tử cấm không cho nó qua đây!”

Minh lan nghe hồi lâu, thở dài thườn thượt. Từ rất lâu rồi nàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đang âm ỉ cháy từ vẻ ngoài đạm như nước của lão phu nhân. Bà cũng là một nữ tử kiêu ngạo yêu hận mãnh liệt, kiểu người này thường có thể tổn thường người khác tuyệt đối nhưng cũng dễ dàng tự làm tổn thương mình.

Liên hệ với chuyện trước đây Mặc Lan lấy lòng bà, Minh Lan dần phát hiện lão phu nhân có tính rất lạ. Nếu người không đòi hỏi bà, bà lại nguyện ý cho. Ngược lại là người trăm phương nghìn kế tính toán với bà, bà sống chết cũng sẽ không cho, nghĩ đến đây Minh Lan lại thầm thấy may mắn.

Minh Lan năm đó, tiền đồ xán lạn tươi đẹp lại bị lũ quét vùi lấp, sau khi đầu thai tình cảnh lại vô cùng tồi tệ. bởi vậy nàng trở thành cực kỳ bi quan. Từ khi vào Thọ An đường, nàng chưa từng mở miệng đòi bất cứ đồ gì, nhận định đối với hoàn cảnh của Thịnh lão phu nhân là rất bi đát. Nàng thấy Thọ An đường không giống chỗ Vương thị thường bày la liệt điểm tâm, thậm chí còn tiết kiệm tiền tiêu vặt mua đồ đến ăn cùng lão phu nhân, khiến lão phu nhân dở khóc dở cười một phen.

Dì Lâm và Mặc Lan cái gì cũng không sai, thủ đoạn tâm kế cộng thêm tâm tư mạnh dạn, thế nhưng lại luôn luôn không biết lão thái thái mong muốn, chính là “Không tranh giành.”

Chapter
1 Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2 Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3 Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4 Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5 Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6 Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7 Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8 Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9 Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10 Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11 Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12 Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13 Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14 Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15 Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16 Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17 Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18 Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19 Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20 Chương 20: Như Lan bất bình
21 Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22 Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23 Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24 Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25 Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26 Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27 Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28 Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29 Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30 Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31 Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32 Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33 Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34 Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35 Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36 Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37 Chương 37: Không tranh giành
38 Chương 38: Matta mattatane [‘]
39 Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40 Chương 40: Gió thu toại lòng người
41 Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42 Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43 Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44 Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45 Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46 Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47 Chương 47: Lên kinh
48 Chương 48: Sum vầy
49 Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50 Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51 Chương 51: Trân châu và mắt cá
52 Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53 Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54 Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55 Chương 55: Con dâu gương mẫu
56 Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57 Chương 57: Một màn chị em
58 Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59 Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60 Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61 Chương 61: Tháng ngày thái bình
62 Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63 Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64 Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65 Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66 Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67 Chương 67: Hai mối hôn
68 Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69 Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70 Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71 Chương 71: Cứng nhắc
72 Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73 Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74 Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75 Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76 Chương 76: Về lại nhà tổ
77 Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78 Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79 Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80 Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81 Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82 Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83 Chương 83: Em họ, xin chào
84 Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85 Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86 Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87 Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88 Chương 88: Vứt sạch
89 Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90 Chương 90: Ruộng cằn
91 Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92 Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93 Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94 Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95 Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96 Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97 Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98 Chương 97: Quyết định
99 Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100 Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101 Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102 Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103 Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104 Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105 Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106 Chương 104: Hana yome (hạ)
107 Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108 Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109 Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110 Chương 108: Ba ngày tân hôn
111 Chương 109: Lại mặt
112 Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113 Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114 Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115 Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116 Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117 Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118 Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119 Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120 Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121 Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122 Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123 Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124 Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125 Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126 Chương 123
127 Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128 Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129 Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130 Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131 Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132 Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133 Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134 Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135 Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136 Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137 Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138 Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139 Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140 Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141 Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142 Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143 Chương 139: Tuần trăng mật
144 Chương 140: Ân oán
145 Chương 141: Đối sách (thượng)
146 Chương 142: Đối sách (Hạ)
147 Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148 Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149 Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150 Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151 Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152 Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153 Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154 Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155 Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156 Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157 Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158 Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159 Chương 155: Vai chính vai phụ
160 Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161 Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162 Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163 Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164 Chương 160: Bánh bao tới
165 Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166 Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167 Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168 Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169 Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170 Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171 Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172 Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173 Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174 Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175 Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176 Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177 Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178 Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179 Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180 Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181 Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182 Chương 178: Chú ý chú ý
183 Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184 Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185 Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186 Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187 Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188 Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189 Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190 Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191 Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192 Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193 Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194 Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195 Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196 Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197 Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198 Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199 Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200 Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201 Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202 Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203 Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204 Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205 Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206 Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207 Chương 203: Chuyện con gái
208 Chương 204: Ngày tiễn biệt
209 Chương 205: Tin vui mai mối
210 Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211 Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212 Chương 208: Trước Tết sau Tết
213 Chương 209: Phong vân chia nhà
214 Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215 Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216 Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217 Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218 Chương 214: Gió riết ban đêm
219 Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220 Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221 Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222 Chương 218: Chung kết (Thượng)
223 Chương 219: Kết thúc (1)
224 Chương 220: Kết thúc 2
225 Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226 Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227 Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228 Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229 Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230 Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231 Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232 Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233 Chương 229: Lời cuối sách
Chapter

Updated 233 Episodes

1
Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2
Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3
Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4
Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5
Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6
Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7
Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8
Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9
Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10
Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11
Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12
Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13
Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14
Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15
Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16
Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17
Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18
Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19
Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20
Chương 20: Như Lan bất bình
21
Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22
Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23
Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24
Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25
Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26
Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27
Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28
Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30
Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31
Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32
Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33
Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34
Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35
Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36
Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37
Chương 37: Không tranh giành
38
Chương 38: Matta mattatane [‘]
39
Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40
Chương 40: Gió thu toại lòng người
41
Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42
Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43
Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44
Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45
Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46
Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47
Chương 47: Lên kinh
48
Chương 48: Sum vầy
49
Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50
Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51
Chương 51: Trân châu và mắt cá
52
Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53
Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55
Chương 55: Con dâu gương mẫu
56
Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57
Chương 57: Một màn chị em
58
Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59
Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60
Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61
Chương 61: Tháng ngày thái bình
62
Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64
Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65
Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66
Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67
Chương 67: Hai mối hôn
68
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69
Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70
Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71
Chương 71: Cứng nhắc
72
Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73
Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74
Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75
Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76
Chương 76: Về lại nhà tổ
77
Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78
Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79
Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80
Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81
Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82
Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83
Chương 83: Em họ, xin chào
84
Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85
Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86
Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87
Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88
Chương 88: Vứt sạch
89
Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90
Chương 90: Ruộng cằn
91
Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92
Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93
Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94
Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95
Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96
Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97
Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98
Chương 97: Quyết định
99
Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100
Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101
Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102
Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103
Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104
Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105
Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106
Chương 104: Hana yome (hạ)
107
Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108
Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109
Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110
Chương 108: Ba ngày tân hôn
111
Chương 109: Lại mặt
112
Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113
Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114
Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115
Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116
Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117
Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118
Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119
Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120
Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121
Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122
Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123
Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124
Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125
Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126
Chương 123
127
Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128
Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129
Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130
Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131
Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132
Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133
Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134
Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135
Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136
Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137
Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138
Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139
Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140
Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141
Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142
Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143
Chương 139: Tuần trăng mật
144
Chương 140: Ân oán
145
Chương 141: Đối sách (thượng)
146
Chương 142: Đối sách (Hạ)
147
Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148
Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149
Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150
Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151
Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152
Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153
Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154
Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155
Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156
Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157
Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158
Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159
Chương 155: Vai chính vai phụ
160
Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161
Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162
Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163
Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164
Chương 160: Bánh bao tới
165
Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167
Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168
Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169
Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170
Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171
Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172
Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173
Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174
Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175
Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176
Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177
Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178
Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179
Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180
Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181
Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182
Chương 178: Chú ý chú ý
183
Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184
Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185
Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186
Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187
Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189
Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190
Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191
Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192
Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193
Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194
Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195
Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196
Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197
Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198
Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199
Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200
Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201
Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202
Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204
Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205
Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206
Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207
Chương 203: Chuyện con gái
208
Chương 204: Ngày tiễn biệt
209
Chương 205: Tin vui mai mối
210
Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211
Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212
Chương 208: Trước Tết sau Tết
213
Chương 209: Phong vân chia nhà
214
Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215
Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216
Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217
Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218
Chương 214: Gió riết ban đêm
219
Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220
Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221
Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222
Chương 218: Chung kết (Thượng)
223
Chương 219: Kết thúc (1)
224
Chương 220: Kết thúc 2
225
Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226
Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227
Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228
Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230
Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231
Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232
Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233
Chương 229: Lời cuối sách