Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học

Ngày đầu tiên đi học, ba cô Lan mặc trang phục giống nhau, đều là áo dài vạt thẳng mỏng cổ tròn màu xanh lục, trước ngực thêu nhành hoa màu vàng hạnh, phía dưới vận quần lĩnh thêu mây trắng, trước ngực đeo khóa ngọc, trên cổ đeo kiềng vàng rực rỡ, trên đầu rủ xuống chuỗi vàng xâu ngọc vô cùng xinh xắn, tinh xảo.

“Chiếc kiềng vàng này đẹp quá, để bà nội tiêu tốn như vậy, sau này chị phải cảm tạ bà nhiều nhiều mới được.” Mặc Lan quay sang Minh Lan cười nói. Trước ngày đi học, Thịnh lão phu nhân vì để cho bọn trẻ sớm đến học đường nên đã miễn thỉnh an.

“Đẹp thật, có điều nặng như vậy, em vốn cũng có một cái kiềng, chừng hơn mười lượng.” Như Lan phớt lờ nói. Ở bên cạnh, Trường Bách đang lật sách tỏ ý không vui liếc nó một cái.

“Hơn mười lượng? Thế chẳng phải là vít cổ xuống còn gì nữa, chả trách không thấy chị đeo, em đeo cái kiềng này cũng đã nặng lắm rồi.” Minh Lan xoa cổ, lầu bầu nói.

Mặc Lan thực ra đã sớm để ý tới cái khóa ngọc kia, thấy em gái gợi chuyện, liền đi qua cầm lấy đầu khóa mà nhìn kỹ. Chỉ thấy miếng khóa ngọc trắng bóng, hơi hơi phớt màu xanh biếc, nhưng khi ánh sáng lưu chuyển chiếu vào sẽ thấy tựa như ngả sang màu vàng xanh, chất ngọc nhẵn mịn, trong trẻo nền nã, óng ả mượt mà, thanh khiết vô cùng, liền khen: “Thực sự là ngọc tốt, ngọc đẹp như vậy chị chưa thấy bao giờ đâu.”

Trong lòng nó thầm nghĩ, ngọc này quý hơn ngọc của mình, nếu mà mình là người vào Thọ An đường, ngọc này còn không phải của mình sao. Nhớ ra bản thân bị lão phu nhân từ chối, nó không khỏi âm thầm oán trách.

Như Lan ở bên cạnh cũng không rành lắm về ngọc. Từ lúc vào học đường, nó vẫn nhìn chằm chặp vào khối ngọc trước ngực Mặc Lan, chẳng qua là nghĩ đến lời Vương thị dặn dò nên vẫn nhẫn nhịn. Giờ lại thấy mọi người đều bàn về ngọc liền không nhịn được mà nói: “Em Sáu cẩn thận nha, chị Tư xem trọng ngọc của em, sau này về tìm cha ăn vạ, nhõng nhẽo chùi nước mắt, không chừng ngọc này của em liền rơi vào tay chị Tư đấy.”

Trường Phong nhíu mày, quay đi đọc sách, Mặc Lan đỏ mặt, buồn bực nói: “Em Năm nói thế là ý gì? Thế không phải ý là chị chuyên tranh giành đồ đạc của chị em hay sao?”

Như Lan nhận được ánh mắt cảnh cáo của Trường Bách, nghĩ tới trận đòn nọ liền mềm giọng, chậm chạp nói: “Không có ý gì đâu! Chỉ là thấy cái khóa ngọc của chị Tư thì nghĩ ngợi lung tung thôi, chị đừng để bụng.”

Minh Lan lập tức nhìn khóa ngọc trước ngực Mặc Lan, chỉ thấy đó cũng là một khối bạch ngọc thượng đẳng ôn dịu. Hơn nữa, ngạc nhiên ở chỗ, phía trên miếng ngọc đúng là ánh lên màu mực từ đậm tới nhạt, đậm nhạt rất vui mắt, vừa nhìn một cái thấy tựa như một bức tranh sơn thủy thì không khỏi âm thầm tán dương. Mặc Lan tức giận nói: “Đây đúng là ngọc Vương gia đưa tới, cha vừa nhìn khối ngọc đã thấy hợp với tên chị nên mới cho chị, sau đó cha lại lập tức nhờ người tìm khắp nơi mới được miếng ngọc phù dung thượng hạng đền cho em còn gì, vì sao em còn không chịu bỏ qua.”

Như Lan giả vờ cười cười: “Ngọc tốt hay không em không biết, chỉ biết quà đưa tới là tấm lòng của cậu em.”

Mặc Lan cũng giả vờ giả vịt cười: “Em Năm quên rồi à, đó cũng là cậu chị mà!”

Như Lan cắn răng nhìn chòng chọc Mặc Lan nhưng lại không dám ho he chuyện con vợ cả vợ lẽ. Lúc này Trường Bách ho khan một tiếng, trầm giọng: “Tiên sinh đến rồi.” Mọi người lập tức yên vị.

Quả như vậy, tiếng bước chân dồn dập, Trang tiên sinh từ nhà sau vòng qua bình phong bước vào.

“Học sinh giờ phần đông đều đọc sách để thi khoa cử, cái gọi là “đạt tắc kiêm tể thiên hạ”[‘], muốn làm quan đấy nhưng cũng không phải có thể ứng với tất cả mọi người. Sau khi đỗ khoa cử xong, tầm nhìn nông cạn nói năng nhạt nhẽo thì đường làm quan sao có thể lâu dài, dù có phất lên rồi cũng phải ngã xuống thôi! Công khóa vững chắc, bụng đầy thi thư, tất sẽ nước chảy thành sông.”

[‘]Mạnh Tử nói tính cách bậc Đại Trượng Phu như sau: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân. Đạt tắc kiêm thiện thiên hạ” – Dịch nghĩa: “Cùng thì tự tốt lấy ta, đạt thì đem lại hạnh phúc cho thiên hạ” hay là “Nếu đến mức bi đát nhất thì ta chỉ cần giữ cho bản thân mình được thanh cao; nếu được vua chúa tin dùng thì ta giúp mọi người được thanh cao như ta.”

Trang tiên sinh hiểu rõ kỳ vọng của mình đối với đám học trò, lại càng thêm xác định mục tiêu học tập của chúng, cho nên vừa tới liền trực tiếp giảng tứ thư ngũ kinh, giảng những nội dung liên quan đến kinh, sử, tử, tập (Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), còn dùng đến rất nhiều đề thi của các triều đại trước. Bởi học trò của thầy hầu như đều tham dự khoa cử cho nên trong tay thầy có rất nhiều án lệ[‘] thành công hoặc thất bại. Thầy lấy ra bài văn mẫu để thảo luận, bài nào tốt thì phân tích cái đúng, bài nào thi rớt thì chỉ ra điểm chưa đạt.

[‘] từ dùng trong tòa án, chỉ các bản án có tính chất tham khảo để xét xử án tương tự, nữ chính làm trong ngành nên thích dùng mấy từ này để chêm vào +_+, tớ tôn trọng nguyên tác nên ko thay từ:P

Phương pháp dạy học có mục tiêu rõ ràng, mạch lạc, minh bạch như vậy lập tức khiến cho Minh Lan kính nể vị thầy giáo cổ đại này. Nàng vẫn luôn cảm thấy đám nho sinh cổ đại có chút đạo đức giả, rành rành một điều hai điều đều là vì chức vị khoa cử, còn cả ngày ra vẻ đọc sách là để tu thân dưỡng tính, thế nhưng vị Trang tiên sinh này lại dùng lời lẽ không kiêng dè: “Giáo dục từ xưa là rèn cái đức của người trong thiên hạ: trước tiên là trị quốc, muốn trị quốc thì phải tề gia, muốn tề gia thì phải tu thân, mà muốn tu thân thì phải tu tâm… Tâm chính rồi mới tu thân, tu thân rồi mới tề gia, tề gia rồi mới trị quốc, rồi mới bình thiên hạ, học vấn không phải là mấy bài văn, mấy bài thơ, mà là chuyên tâm tu dưỡng, vững chãi dài lâu, dù thế nào cũng phải kiên định học tập.”

Trường Bách cùng Trường Phong ngồi ở phía trước. Thiếu niên tuổi này đương vào kỳ trổ dáng, gien di truyền của Thịnh Hoành quả không tồi, nhóc Trường Đống ngồi phía cuối nhìn còn không ra chứ hai thiếu niên kia dáng người đều cao thẳng, ba cô gái ngồi dãy thứ hai đều thanh tú lễ phép, mỗi một động tác đều chuẩn mực, tuy còn nhỏ tuổi nhưng hai cô trong đó đã mơ hồ lộ ra dáng vẻ mỹ nhân. Trang tiên sinh nhìn thấy mỉm cười, vuốt vuốt bộ ria lơ thơ mà gật gật gù gù, hờ hờ, ánh mắt này rất tốt, vả lại, thầy đã đến cái tuổi này rồi, cũng già cả rồi, đã cách xa cái khái niệm “nam nhân” một khoảng rồi, chẳng cần lo hiềm nghi cùng với học trò nữ.

Khóa học tại gia gồm có sáu học trò, một vị thầy già, ở bên hiên nhà giữa còn có mấy đứa nha hoàn sai vặt thêm trà đang đợi. Từ trước tới nay đi học luôn có một hoạt động không thể tránh khỏi – đọc diễn cảm, còn phải là kiểu đọc gật gù đắc ý nữa cơ đấy.

Cho dù anh chưa chắc đã thuộc làu làu, thì cũng phải đu đưa cái cổ, lắc lư cái đầu, mắt híp suy tư, cứ một câu lại một câu kéo dài giọng điệu, đọc phải diễn cảm, đọc ra ý vị, còn phải đọc ra vẻ cực kỳ ảo diệu. Mặc Lan cảm thấy con gái làm động tác này thì rất xấu hổ, nhất quyết không chịu làm, Như Lan lắc hai cái thì thấy đầu quay cuồng nên bãi công, dù sao Trang tiên sinh cũng không quản nhóm các nàng.

Chỉ có Minh Lan giác ngộ sâu sắc lợi ích của việc này. Loại vận động xoay tròn cổ này vừa vặn có thể thư giãn một chút xương cổ đau nhức của nàng do cúi đầu luyện chữ, thêu thùa may vá mà ra, lắc vài cái, vai gáy lập tức thoải mái hơn nhiều. Minh Lan rút cục cũng hiểu thư sinh cổ đại mười năm gian khổ cúi đầu đèn sách làm sao lại không bị viêm xương cổ, bởi vậy nàng càng ra sức gật gù đọc sách, khiến cho Trang tiên sinh vừa lên ngọ đã nhìn nàng hai lần.

Trang tiên sinh kỷ luật nghiêm, không cho phép người hầu vào trong, bởi thế mài mực thêm giấy mọi người đều phải tự làm. Những người khác đều ổn, chỉ là Trường Đống rút cục còn bé, đến cầm thỏi mực nho nhỏ còn không xong, vừa hay ngồi ngay phía sau Minh Lan.

Minh Lan nghe thấy bên cạnh tiếng va chạm loảng xoảng không ngừng phát ra, nghĩ rằng mình nên rút đao tương trợ. Thừa dịp Trang tiên sinh không chú ý, nàng nhanh chóng ngoái đầu lại, tráo đổi nghiên mực đã mài xong của mình với nghiên mực phía sau, động tác hoàn mỹ thực sự là nhẹ nhàng, dứt khoát. Trang tiên sinh ngẩng đầu lên, Minh Lan đã yên vị, nâng cao cổ tay mài mực, điệu bộ thực sự chuyên chú.

Đôi mắt nhỏ của Trang tiên sinh chợt chớp chớp rồi lại tiếp tục giảng bài. Minh Lan nhẹ nhàng thở ra, lúc này sau lưng vọng tới tiếng bé trai lí nhí như chuột kêu: “Cảm ơn chị Sáu ạ.”

Minh Lan không ngoái cổ lại, còn gật gật đầu tỏ vẻ đã tiếp nhận.

Bởi vì phần tình hữu nghị cách mạng này, ngày hôm sau lúc Trường Đống đến Thọ An đường thỉnh an, ở bên cạnh cửa nó trộm giữ chặt lấy tay áo Minh Lan, vặn vẹo nắm tay cùng thân hình bé nhỏ nói lời cảm tạ rồi lại ấp úng ngập ngừng hồi lâu. Minh Lan nhìn Trường Đống so với mình thấp hơn một cái đầu, cảm thấy tỉ lệ chiều cao này vô cùng thỏa mãn lòng người, kiên nhẫn hỏi: “Em Đống có chuyện gì? Cứ nói với chị xem nào.”

Trường Đống được khích lệ nên lắp ba lắp bắp nói rõ ý định, nó không phải con dòng chính cũng chẳng được sủng ái, dì Hương xuất thân là nha hoàn của Vương thị, chủ tử đã không biết chữ huống hồ là nàng. Trường Đống năm tuổi còn chưa học vỡ lòng, nghe Trang tiên sinh giảng bài chỉ như vịt nghe sấm, vừa chật vật vừa hổ thẹn: “ Anh cả … Trước đây anh cả có dạy em vài chữ, sau này anh ấy lại phải thi cử, em nào dám phiền anh ấy… Chị Sáu, em…”

Nó ít xã giao, lại nhát gan, nói năng cũng không lanh lẹ.

Minh Lan nhẹ ồ một tiếng, thầm nghĩ, cứ mặc kệ hay là giúp người cho vui, cái nào mới tốt nhỉ? Chớp một cái, nàng thấy Trường Đống lộ ra khuôn mặt nhỏ bé rụt rè, tràn đầy khát vọng chờ mong, rồi lại ẩn nhẫn thận trọng, sợ hãi bị cự tuyệt.

Minh Lan chợt động lòng trắc ẩn, ngó vào bên trong nhìn một chút, thấy lão phu nhân cùng Vương thị đang nói chuyện, ngẫm lại thấy còn cách giờ lên lớp một lúc nữa, liền dẫn Trường Đống vào Lê Hoa Thụ, tiến đến cái án[‘] gỗ lê khắc hình bát tiên mừng thọ tìm ra một tập miêu hồng đưa cho Trường Đống, dịu dàng nói: “Đây là lão phu nhân cho chị để học chữ, quyển này chị không dùng nữa, hẵng còn mới, trước tiên cho em để luyện, em còn nhỏ, không phải vội, mỗi ngày học mười chữ cũng đã là giỏi rồi. Sau đó, mỗi ngày đến trường chị đều chỉ cho em vài chữ, em một bên nghe Trang tiên sinh giảng bài một bên tự học thuộc cho tốt, được không?”

[‘] Án: cái bàn dài đọc sách.

Trên khuôn mặt của Trường Đống nở ra một nụ cười rạng rỡ, ra sức gật đầu, luôn miệng nói cảm ơn. Minh Lan nhìn dáng vẻ nó cảm động đến rơi nước mắt, nhớ tới đứa cháu nhỏ bị bốn năm người lớn dụ dỗ đi học, bỗng thấy vô cùng xót xa.

Hôm nay nàng dạy tại chỗ năm chữ cho Trường Đống, làm mẫu các nét bút cơ bản. Trường Đống mở to mắt nhìn, cố gắng ghi nhớ, sau đó lúc đi học thì chiếu theo miêu hồng tô chữ, tô xong còn nháp qua nháp lại trên giấy Tuyên Thành. Chờ đến lúc tan học, khi Minh Lan ngoảnh đầu lại nhìn, năm chữ cũng ra dáng lắm.

“Đống nhi thông minh lắm, cha mà biết nhất định sẽ vui vẻ.” Minh Lan híp mắt cười, sờ sờ đình đầu mềm mềm của Trường Đống.

Khuôn mặt nhỏ bé của Trường Đống mừng rỡ đỏ bừng lên.

Minh Lan vốn tưởng rằng trẻ con thì sẽ không kiên trì, thế mà về sau, Trường Đống mỗi ngày thỉnh an đều đến sớm nửa canh giờ, nhân lúc thỉnh an mà tìm Minh Lan học chữ. Minh Lan thì chỉ như con heo lười tham ngủ, mỗi ngày sát giờ mới rời giường, bao nhiêu lần Đan Quất gần như hắt nước vào mặt, nàng mới chịu rời giường, cái này đúng là giết người mà.

“Chị Sáu, em xin lỗi, xin lỗi, tại em đến sớm, em đợi chị ở bên ngoài cũng được.” Trường Đống biết Minh Lan còn ở trên giường, dừng bước ở cạnh cửa, sợ hãi nói luôn miệng, tấm thân bé nhỏ định quay đầu chạy, bị Đan Quất chặn lại, bảo chờ, rồi quay về hướng Minh Lan đang dính chặt lấy cái chăn không buông mà càu nhàu, cộng thêm Thôi ma ma cạnh giường cười khổ, một con bé mắt híp ôm chậu rửa mặt đứng ở bên, Minh Lan thấy da đầu râm ran đành thành thật rời giường.

Một mầm đậu bốn năm tuổi, đúng vào thời kỳ ngây thơ ham ngủ, nhóc Trường Đống lại có nghị lực trời còn chưa tỏ đã rời giường học chữ. Nó mà sinh ra là con một ở gia đình hiện đại, không biết chừng bậc phụ huynh có thể ăn mừng mà đốt pháo thắp hương suốt đêm. Vì quý trọng tinh thần học tập tốt đẹp này mà Minh Lan dù có thế nào cũng không nhẫn tâm, không biết xấu hổ mà bắt mầm đậu chờ đợi, mặt mũi đau đớn cắn răng, chỉ đành mỗi ngày dậy sớm.

“Nhớ kỹ, nét bút từ phải sang trái, trên xuống dưới, nét đầu phải nghịch phong [‘], nét cuối phải hất lên, nét phẩy thì phải chầm chậm hất cổ tay, đầu bút mới tốt đấy,…” Minh Lan cùng nhóc Trường Đống ngồi song song trước kháng, một bút một bức tranh làm mẫu. Thôi ma ma tiến vào từ bên ngoài, bưng theo cái khay sơn đen vẽ hoa điêu tròn, trên khay đặt hai chén sứ trắng có nắp vẽ hình hoa ngũ sắc.

[‘]”từ dưới lên trên, từ trái qua phải”, viết ngược lại quy tắc nhấp bút thông thường gọi là nghịch phong. Khi đặt bút, trước tiên đi bút ngược quy tắc, nét sau đó lại đi bút thuận quy tắc.

“Cảm ơn Thôi ma ma, làm phiền ma ma, tại con mà ma ma phải mất công.” Trường Đống đỏ mặt, nhận lấy một cái chén mà Thôi ma ma bưng lên, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Nó vốn là ở chỗ của Vương thị, thường không dám xuất môn đi lại, cả ngày cũng chỉ nói chuyện với mỗi dì Hương, một ngày chả nói được mấy câu. Mấy ngày này có Minh Lan dạy dỗ, chẳng những tự học cũng khá lên mà ngay cả lời ăn tiếng nói cũng lưu loát hơn hẳn.

“A di đà phật, cậu là cậu chủ nhỏ, sao lại nói như thế, may mà cậu đến đây, bằng không tôi muốn gọi cô chủ dậy cũng phải tốn nhiều sức lực!” Thôi ma ma cười nói, còn giận Minh Lan một chút, Minh Lan vờ không nghe thấy, cúi đầu thổi cái chén trong tay. Thôi ma ma lại quay sang Trường Đống nói tiếp: “Cậu Tư uống nhanh đi, đây là trà la hán hồng mai chưng đường ngọt đó, bổ phổi ấm ruột, buổi sáng uống là tốt nhất, lúc ăn điểm tâm cũng ngon miệng.”

Trường Đống hai tay bưng trà uống một ngụm, cái miệng nhỏ nhắn bị hun đến đỏ hồng, hai má trắng nõn phồng lên, ngọt tận đáy lòng, ngượng ngùng nói:”Ngon quá, cám ơn ma ma… Nhưng kiểu này mỗi ngày đến đây lại khiến mọi người tốn kém, về sau không cần đâu, con không cần uống đâu…” Càng nói càng nhỏ giọng.

Thôi ma ma cười nói: “Cậu Tư là ngại chúng ta đây mà, mấy giọt trà thì tốn cái gì nào? Mỗi ngày cậu đến đây, ma ma tôi liền mời cậu dùng trà! Cũng không biết, chị Sáu cậu làm sao mà nhẫn nại…”

Nói xong ánh cười nhìn Minh Lan, Minh Lan thầm cười khổ, cái lý thuyết trong sách về tiểu thư đầu thai đến cổ đại có thể lười biếng ngủ đẫy giấc thực sự là lừa đảo.

Bên ngoài Lê Hoa Thụ, Đan Quất đang giúp Minh Lan chuẩn bị cặp sách và nhồi bút nghiên vào giỏ trúc, Tiểu Đào ở một bên phụ việc, thật thà hỏi: “Chị Đan Quất, cậu Tư đến thì cũng tốt thôi, nhưng lại làm cô chủ nhà ta mệt mỏi, chị nhìn mà xem, ngáp suốt, em thà để cô ngủ thêm chút nữa còn hơn, sao cô không dạy cậu ấy vào ban trưa?”

Đan quất mặt mũi thanh tú, dùng tay ra dấu im lặng với Tiểu Đào, nhẹ nhàng nói: “Gièm pha ít thôi! Trong phủ nhiều cậu ấm cô chiêu, người nọ so với người kia khó mà công bằng, Lão phu nhân cũng có nỗi khổ riêng, làm bà nội phải đối xử bình đẳng, cô chủ nhà ta có phúc phận được bà nhận nuôi, lấy cớ là do dì Vệ đã mất, bao nhiêu người trông vào ganh tị đó! Bề ngoài thì nịnh nọt song lại ngấm ngầm gièm pha, đó gọi là trông mòn con mắt, lời bóng lời gió không lúc nào ngơi nghỉ, may mà cô chủ nhà ta là người khoan dung độ lượng, cũng không để tâm mấy lời thị phi.”

“Hôm nay nếu cô ấy cùng cậu Tư thân cận, lúc nào cũng để cậu ra ra vào vào Thọ An đường, đến lúc đó lại tai tiếng. Có điều cậu Tư hiện giờ thực là đáng thương, cô chủ không đành lòng bỏ mặc, chính lão phu nhân cũng giả bộ không biết, hôm nay nhân lúc thỉnh an thì dạy vài chữ, cứ như vậy uốn nắn.”

Tiểu Đào ngây người một lúc, khuôn mặt đầy tàn nhang chợt tiu nghỉu: “Chị Đan Quất, cô chủ nhà mình hiền hòa như vậy, chẳng tranh chấp với chị em bao giờ, chẳng qua là lão phu nhân thấy đáng thương thì yêu mến, cưng chiều cô thêm một chút, sao lại dẫn đến nhiều rắc rối như vậy?”

Đan Quất khẽ cười: “Em cũng đừng lo lắng, chuyện nội trạch phần lớn vốn là vậy mà, không chỉ phủ ta mới thế, nhà chúng ta tốt xấu gì cũng còn có lão gia và lão phu nhân trấn áp nên cuối cùng vẫn yên ổn. Em là con nhà nông từ bên ngoài tới, quen kiểu tự do chân chất, vốn cũng chẳng thạo những chuyện vòng vo tam quốc này, tính cách thế cũng tốt. Cũng không cần thiết phải sợ bọn họ, người hiền lành quá thì thường hay bị bắt nạt, muốn có thứ gì thì phải gắng mà đoạt lấy, chúng ta mất mặt là chuyện nhỏ, khiến cô chủ mất mặt mới là chuyện lớn.”

Tiểu Đào nghiêm túc gật gù, cúi đầu tiếp tục làm việc, bỗng nhiên nói: “Được rồi, còn phải bảo ban bốn đứa xanh kia nữa, chuyện cô chủ dạy cậu Tư học không được để chúng nó truyền bậy ra ngoài.”

Đan Quất che miệng cười, học theo dáng vẻ của Minh Lan, giả bộ nói: “Tốt tốt, học một biết mười, trẻ nhỏ dễ bảo.”

Chapter
1 Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2 Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3 Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4 Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5 Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6 Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7 Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8 Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9 Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10 Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11 Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12 Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13 Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14 Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15 Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16 Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17 Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18 Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19 Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20 Chương 20: Như Lan bất bình
21 Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22 Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23 Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24 Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25 Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26 Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27 Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28 Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29 Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30 Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31 Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32 Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33 Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34 Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35 Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36 Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37 Chương 37: Không tranh giành
38 Chương 38: Matta mattatane [‘]
39 Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40 Chương 40: Gió thu toại lòng người
41 Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42 Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43 Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44 Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45 Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46 Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47 Chương 47: Lên kinh
48 Chương 48: Sum vầy
49 Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50 Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51 Chương 51: Trân châu và mắt cá
52 Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53 Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54 Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55 Chương 55: Con dâu gương mẫu
56 Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57 Chương 57: Một màn chị em
58 Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59 Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60 Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61 Chương 61: Tháng ngày thái bình
62 Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63 Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64 Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65 Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66 Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67 Chương 67: Hai mối hôn
68 Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69 Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70 Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71 Chương 71: Cứng nhắc
72 Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73 Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74 Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75 Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76 Chương 76: Về lại nhà tổ
77 Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78 Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79 Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80 Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81 Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82 Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83 Chương 83: Em họ, xin chào
84 Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85 Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86 Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87 Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88 Chương 88: Vứt sạch
89 Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90 Chương 90: Ruộng cằn
91 Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92 Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93 Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94 Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95 Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96 Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97 Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98 Chương 97: Quyết định
99 Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100 Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101 Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102 Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103 Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104 Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105 Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106 Chương 104: Hana yome (hạ)
107 Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108 Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109 Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110 Chương 108: Ba ngày tân hôn
111 Chương 109: Lại mặt
112 Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113 Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114 Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115 Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116 Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117 Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118 Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119 Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120 Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121 Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122 Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123 Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124 Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125 Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126 Chương 123
127 Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128 Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129 Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130 Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131 Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132 Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133 Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134 Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135 Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136 Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137 Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138 Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139 Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140 Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141 Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142 Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143 Chương 139: Tuần trăng mật
144 Chương 140: Ân oán
145 Chương 141: Đối sách (thượng)
146 Chương 142: Đối sách (Hạ)
147 Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148 Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149 Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150 Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151 Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152 Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153 Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154 Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155 Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156 Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157 Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158 Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159 Chương 155: Vai chính vai phụ
160 Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161 Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162 Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163 Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164 Chương 160: Bánh bao tới
165 Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166 Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167 Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168 Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169 Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170 Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171 Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172 Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173 Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174 Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175 Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176 Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177 Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178 Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179 Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180 Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181 Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182 Chương 178: Chú ý chú ý
183 Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184 Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185 Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186 Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187 Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188 Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189 Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190 Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191 Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192 Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193 Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194 Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195 Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196 Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197 Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198 Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199 Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200 Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201 Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202 Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203 Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204 Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205 Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206 Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207 Chương 203: Chuyện con gái
208 Chương 204: Ngày tiễn biệt
209 Chương 205: Tin vui mai mối
210 Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211 Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212 Chương 208: Trước Tết sau Tết
213 Chương 209: Phong vân chia nhà
214 Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215 Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216 Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217 Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218 Chương 214: Gió riết ban đêm
219 Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220 Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221 Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222 Chương 218: Chung kết (Thượng)
223 Chương 219: Kết thúc (1)
224 Chương 220: Kết thúc 2
225 Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226 Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227 Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228 Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229 Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230 Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231 Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232 Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233 Chương 229: Lời cuối sách
Chapter

Updated 233 Episodes

1
Chương 1: Có người thăng quan, có người chết oan, … còn có người chuyển kiếp
2
Chương 2: Hy sinh vì nhiệm vụ mà đầu thai kiểu này, nội các âm phủ cũng phải “phòng chống tham nhũng đề cao liêm khiết” [1]
3
Chương 3: Chuyện xưa không thể không nói đến của vợ cả cùng vợ bé
4
Chương 4: Phụ nữ không muốn tự làm khó mình, cũng chỉ có thể gây khó dễ phụ nữ khác mà thôi
5
Chương 5: Lão gia Thịnh Hoành chiến đấu hai trận, toàn thắng!
6
Chương 6: Bà nội, vợ chồng, con cái, một nhà vui vẻ
7
Chương 7: Đây mới là cô gái xuyên không cần được đầu thai
8
Chương 8: Minh lan, mặc lan, như lan, hoa lan…
9
Chương 9: Bằng lòng, không bằng lòng, có bằng lòng…
10
Chương 10: Cùng là thứ nữ nhưng lại không giống nhau
11
Chương 11: Đơn vị mới, ông chủ mới, hoàn cảnh mới…
12
Chương 12: Minh Lan và ba con ngỗng ngốc ngếch
13
Chương 13: Ca vui bên chén rượu đầy, đời người thấm thoát tháng ngày được bao.[‘]
14
Chương 14: Ban huấn luyện của Khổng ma ma
15
Chương 15: Ban bồi thẩm của Khổng ma ma
16
Chương 16: Một đứa cũng không thoát
17
Chương 17: Bác cả Thịnh tới thăm, Minh Lan phát tài
18
Chương 18: Hoa Lan lấy chồng
19
Chương 19: Thịnh Hoành hăng hái thi đua, chỉnh đốn Thịnh phủ, Minh Lan được xóa nạn mù chữ
20
Chương 20: Như Lan bất bình
21
Chương 21: Trang tiên sinh xuống núi, mấy anh chị em cùng đi học
22
Chương 22: Thầy tốt đều không bắt học thêm giờ
23
Chương 23: Chàng thiếu niên mang mùa xuân đến
24
Chương 24: Trọng tài trong cuộc chiến hoa hồng
25
Chương 25: Hai cách thu dọn chiến trường
26
Chương 26: Cơm của Minh Lan, cá của Tề Hành
27
Chương 27: Ăn trưa, chuyển nhà, thi cử
28
Chương 28: Không thích vàng nén à, vậy thì bánh trôi nhá.[‘]
29
Chương 29: Không ai có thể che mưa chắn gió cho nàng cả đời, cuối cùng vẫn phải tự mình đối diện với thế giới này
30
Chương 30: Chị em giao chiến, mẹ cả bày mưu
31
Chương 31: Báo cáo phân tích hoàn cảnh sinh tồn
32
Chương 32: Báo cáo hoàn cảnh sinh tồn có dấu hiệu xấu
33
Chương 33: Bí kíp cải thiện hoàn cảnh sinh tồn
34
Chương 34: Bà nội, anh Cả, Tề Hành
35
Chương 35: Tin vui của Trường Bách
36
Chương 36: Kế hoạch lấy chồng của con gái
37
Chương 37: Không tranh giành
38
Chương 38: Matta mattatane [‘]
39
Chương 39: Nhận lỗi…Bé Minh và bé Hoằng
40
Chương 40: Gió thu toại lòng người
41
Chương 41: Anh họ, anh họ, anh họ
42
Chương 42: Chị họ, chị họ, chị họ, chị họ, chị họ【Bảng nhân vật phụ】
43
Chương 43: Cảm giác hạnh phúc này, quả nhiên phải đi so với người khác mới thấy được
44
Chương 44: … Sau này nàng biết gả cho ai?
45
Chương 45: Sự nghiệp rèn luyện chuyên môn của một tên nghe lén nghiệp dư
46
Chương 46: Nhân chứng ghi chép từ hiện trường vụ án ly hôn cổ đại
47
Chương 47: Lên kinh
48
Chương 48: Sum vầy
49
Chương 49: Nhà mới cùng người mới
50
Chương 50: Hoa Lan đến chơi
51
Chương 51: Trân châu và mắt cá
52
Chương 52: Một ngày dạo chơi ở phủ Tương Dương hầu. Phần thượng
53
Chương 53: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Trung
54
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
55
Chương 55: Con dâu gương mẫu
56
Chương 56: Làm phụ nữ không dễ
57
Chương 57: Một màn chị em
58
Chương 58: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế
59
Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ
60
Chương 60: Người mà phạm đến ta, ta tất sẽ phạm lại người
61
Chương 61: Tháng ngày thái bình
62
Chương 62: Loạn thân thìn [‘]
63
Chương 63: Bình yên sau đại loạn
64
Chương 64: Con cả con thứ, con dòng chính con vợ lẽ, Khổng Dung
65
Chương 65: Tiệc đầy tháng, nhà có tước, tai bay vạ gió
66
Chương 66: Dưới tàng hải đường, con dế, ve sầu, núi đá
67
Chương 67: Hai mối hôn
68
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
69
Chương 69: Ận trung thì dễ mà tận hiếu lại khó
70
Chương 70: Vẫn là anh Trường Bách được phúc nhờ vợ
71
Chương 71: Cứng nhắc
72
Chương 72: Nguyên nhân hậu quả
73
Chương 73: Bị tập kích, được cứu giúp
74
Chương 74: Đêm lạnh, mặt sông, tiết lộ, vạch trần
75
Chương 75: Nghĩ về việc nghĩ về người
76
Chương 76: Về lại nhà tổ
77
Chương 77: Con đường thăng chức an toàn của quan võ
78
Chương 78: Gà mái già hoá vịt, thế giới thật diệu kỳ
79
Chương 79: Tương lai mù mịt của ba chị em
80
Chương 80: Bản lĩnh của lão phu nhân, chỗ của dì lâm, quyết tâm của mặc lan
81
Chương 81: Hôn sự của mặc lan, như lan gào thét , minh lan ung dung
82
Chương 82: Sau quốc tang, việc vui tới cửa
83
Chương 83: Em họ, xin chào
84
Chương 84: Mặc lan lấy chồng
85
Chương 85: Sắp đến kì thi hương, hạ hoằng văn về nhà
86
Chương 86: Vợ lẽ, thiếp thất, hầu gái, đều không được
87
Chương 87: Ngày x đen tối, mọi việc không hợp, chỉ hợp bắt gian
88
Chương 88: Vứt sạch
89
Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc
90
Chương 90: Ruộng cằn
91
Chương 91: Không thấy thì không biết, cổ đại thật kỳ diệu
92
Chương 92: Việc kết hôn của như lan
93
Chương 93: Những ngày cuối cùng đã qua
94
Chương 94: Phỏng đoán về người đằng sau một âm mưu
95
Chương 95: Hai phương thức thuyết phục
96
Chương 96: Cổ đại chết tiệt này
97
Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
98
Chương 97: Quyết định
99
Chương 98: Cô sáu nhà chúng tôi vốn là con vợ cả
100
Chương 99: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn
101
Chương 99-2: Mấy phen bàn về vấn đề của hồi môn (2)
102
Chương 100: Suy tư lúc giao thừa
103
Chương 101: Chuẩn bị lấy chồng
104
Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
105
Chương 103: Hana yome[‘] (thượng)
106
Chương 104: Hana yome (hạ)
107
Chương 105: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ
108
Chương 106: Phủ ninh viễn hầu mỗi người một vẻ (hạ)
109
Chương 107: Đàn ông đúng là đến từ sao hỏa
110
Chương 108: Ba ngày tân hôn
111
Chương 109: Lại mặt
112
Chương 110: Minh lan thổ lộ, cố đình diệp sắp xếp việc nhà
113
Chương 111: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy
114
Chương 111-2: Việc năm ấy, tình năm ấy, người năm ấy, còn có tiền bạc năm ấy (2)
115
Chương 112: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (thượng)
116
Chương 113: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (trung)
117
Chương 114: Việc nhà của đương gia chủ mẫu (hạ)
118
Chương 115: Chồng đi làm về nhà
119
Chương 116: Bản báo cáo công tác một ngày của ceo
120
Chương 117: Trước khi nhận cáo mệnh
121
Chương 118: Một nhà thái hậu, thái hậu, hoàng hậu, phi tần, quốc cữu
122
Chương 119: Nếu em chết, chàng sẽ cưới em gái em sao?
123
Chương 120: Chấn chỉnh bên trong, Hải thị sinh con, sách y dược nhà họ Hạ
124
Chương 121: Đi ăn tiệm, việc nhà, việc nước, Hoa Lan, chém người
125
Chương 122: Sóng gió món chân giò hầm
126
Chương 123
127
Chương 124: Trước sau yến ẩm (Thượng)
128
Chương 125: Trước sau yến ẩm (Trung)
129
Chương 126: Trước sau yến ẩm (Hạ)
130
Chương 127: Thật ra ta chưa hiểu lòng nhau
131
Chương 128: Vợ cả đi đón vợ bé
132
Chương 129: Về một số biện pháp giải quyết vấn đề chỗ ở cho vợ bé hầu ngủ cùng con gái ngoài giá thú
133
Chương 130: Liên quan tới phương pháp giáo dục con ngoài giá thú, cùng với phân loại của phòng mama
134
Chương 131: Sách lược đối phó đối với chuyện gây buồn nôn liên tục xảy ra
135
Chương 132: Bia đỡ đạn bị kinh sợ
136
Chương 132-2: Phiên ngoại: Lư hương trầm khói thuốc, nước biếc tàn cánh hoa[‘]
137
Chương 133: Thường ma ma – người ấy sự ấy
138
Chương 134: Thường ma ma, người ấy sự ấy. Hạ
139
Chương 135: Kiến thức của Minh Lan
140
Chương 136: Hôn Tiểu Vũ – thôn Hắc Sơn, phái thực lực[‘] thỉnh thoảng thất thủ
141
Chương 137: Chuyện ẩn dật ở thôn Hắc Sơn
142
Chương 138: Sóng gió thôn Cổ Nham
143
Chương 139: Tuần trăng mật
144
Chương 140: Ân oán
145
Chương 141: Đối sách (thượng)
146
Chương 142: Đối sách (Hạ)
147
Chương 143: Phương châm chỉ đạo sinh con: Sống đến già, sinh đến già
148
Chương 144: Truy ngược về căn nguyên : Cố Đình Diệp, anh cả gọi cậu sang thương lượng
149
Chương 145: Nguồn căn đếm ngược chương 3: Cố Đình Diệp, cha cậu gọi cậu về chia tài sản
150
Chương 146: Căn nguyên, chương 2 đếm ngược: Cố Đình Diệp, tổ tiên gọi cậu về tán gẫu kìa
151
Chương 147: Căn nguyên, chương cuối. Thượng: Cớ gì không thuận minh quân, cờ xanh chuông đúc vẻ vang một đời
152
Chương 148: Nguồn căn chương cuối, hạ (hoàn serie này)
153
Chương 149: Con đường làm quan của Cố Đình Diệp
154
Chương 150: Nếu bọn họ không đi, tôi sẽ không phá tường Trừng viên
155
Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng
156
Chương 152: Bậc thầy tranh đấu
157
Chương 153: Tận mắt tham quan chiến trường chờ mong đã lâu
158
Chương 154: Thời đại sau khi chuyển nhà
159
Chương 155: Vai chính vai phụ
160
Chương 156: Cuộc sống vợ chồng
161
Chương 157: Việc thiên hạ, việc nhà, việc nước!
162
Chương 158: Sống phải chiến đấu khắp nơi
163
Chương 159: Chuyện tốt sắp tới, chuyện tốt sắp tới
164
Chương 160: Bánh bao tới
165
Chương 161: Mạn Nương, Đình Xán, của hồi môn, gia sản tổ tiên, còn có cuộc sống hạnh phúc của Minh Lan
166
Chương 162: Hôm qua gió lớn, không thu tù binh
167
Chương 163: Tựa đóa sen thu đẹp tuyệt trần, cực tĩnh mà sinh nét mỹ lệ, giỏi thi từ, khéo ca phú, cầm kỳ thi họa chẳng khó ai
168
Chương 164: Bạn gái cũ, vợ hợp pháp, bài tập của bà chủ gia đình
169
Chương 165: Suy ngẫm nảy sinh từ một bà cô rốt cuộc cũng hết khổ
170
Chương 166: Làm rõ ràng suy nghĩ nào đó bị giấu kín, gió bão nổi lên, chuyện phiếm
171
Chương 167: Khai chiến, mưa gió nổi lên
172
Chương 168: Gió đông thổi, trống trận vang*: Không biết cuộc sống gian nan, phung phí cơ hội đời người, đáng đời!
173
Chương 169: Gió Đông thôi, trống trận vang (2): Con gái nhà họ Khang, càng không được vào nhà
174
Chương 170: Gió đông thổi, trống trận vang: Thê thiếp, mẹ chồng nàng dâu, chị em, mẹ con, rút củi dưới đáy nồi
175
Chương 171: Gió đông thổi, trống trận vang hồi bốn: Lần tới nàng quay lại đây sẽ là lúc dọn dẹp trong ngoài viện này một hồi
176
Chương 172: Gió Đông thôi, trống trận vang (5): Vở diễn đã mở màn, phải diễn tiếp thôi
177
Chương 173: Gió Đông thôi, trống trận vang (6): Nguyên nhân cái chết của vợ trước
178
Chương 174: Gió đông thổi, trống trận vang (7): thằng nhóc con ra đời (ghi chép đính kèm)
179
Chương 175: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Phóng hoả, cứu hoả, Mạn Nương, Xương nhi
180
Chương 176: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong rồi: Cái giá phải trả cho chân ái (Kèm lời tác giả)
181
Chương 177: Gió thổi xong, trống cũng đánh xong: ở riêng
182
Chương 178: Chú ý chú ý
183
Chương 179: Hàng năm có thừa hộp cơm, điển cố quạt lông
184
Chương 180: Con đường thiện ác (khá rộng rãi, có bánh bao, có hộp cơm)
185
Chương 181: Đạo thế gian chẳng phân đen trắng
186
Chương 182: Đạo thế gian không ấm chẳng lạnh
187
Chương 183: Đạo thế gian, con người không phải cây cỏ, thật sự có thể vô tình
188
Chương 184: Đạo thế gian không: Phải người vô tình, là ta cố ý
189
Chương 185: Đạo thế gian: Thông minh quá bị thông minh hại
190
Chương 186: Đạo thế gian – Không phải tôi vô tình, là anh cả nghĩ
191
Chương 187: Đạo thế gian vừa chạy vừa ngoái lại, vừa đi vừa ngẫm nghĩ
192
Chương 188: Đạo thế gian nàng vẫn không hiểu
193
Chương 189: Đạo thế gian – Chân tâm bao nhiêu, yêu người chi bằng yêu mình
194
Chương 190: Đạo lý thế gian – Lòng chàng lòng em chỉ cần tri kỷ
195
Chương 191: Đạo thế gian – được cái nọ mất cái kia
196
Chương 192: Đạo thế gian – Chuyện quỷ quái
197
Chương 193: Đạo thế gian – Yêu quái
198
Chương 194: Đạo thế gian – Yêu quái 2
199
Chương 195: Đạo thế gian: Yêu quái
200
Chương 196: Đạo thế gian – Sang bên trái, sang bên phải
201
Chương 197: Đạo thế gian – Thế giới tốt đẹp như thế
202
Chương 198: Đạo thế gian – Công đường thì công đường
203
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời
204
Chương 200: Đạo thế gian – đại đạo thiên hạ
205
Chương 201: Đạo thế gian – Đạo đạo đạo
206
Chương 202: Sóng gió thời kỳ mang thai
207
Chương 203: Chuyện con gái
208
Chương 204: Ngày tiễn biệt
209
Chương 205: Tin vui mai mối
210
Chương 206: Tiễn chàng ra trận
211
Chương 207: Chuyện vụn vặt sau khi chia tay
212
Chương 208: Trước Tết sau Tết
213
Chương 209: Phong vân chia nhà
214
Chương 210: Nhân duyên ngàn dặm (Thượng)
215
Chương 211: Nhân duyên ngàn dặm (hạ)
216
Chương 212: Mọi người đều cần khen ngợi
217
Chương 213: Bà có kế Trương Lương, tôi có thang vượt tường
218
Chương 214: Gió riết ban đêm
219
Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai
220
Chương 216: Đêm qua mưa gió đột ngột – Họa từ trong nhà
221
Chương 217: Đêm qua đột nhiên nổi mưa gió – Biến loạn kinh thành
222
Chương 218: Chung kết (Thượng)
223
Chương 219: Kết thúc (1)
224
Chương 220: Kết thúc 2
225
Chương 221: Ngoại truyện 1: Ngọc Châu
226
Chương 222: Ngoại truyện 2: Tú xảo
227
Chương 223: Ngoại truyện 3: Thúy thiền
228
Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
229
Chương 225: Ngoại truyện 5: Tuyết tháng hai
230
Chương 226: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương
231
Chương 227: Ngoại truyện 6: Khoá đàn hương (2)
232
Chương 228: Ngoại truyện 7: Thẹn nắng tay che lụa, buồn xuân ngại điểm trang*
233
Chương 229: Lời cuối sách