Chương 98: Thị uy

Từ sau khi Kinh Quan Sinh và Kinh Sở Sở đến đây, không khí Thẩm phủ trở nên hết sức vi diệu. Tất cả mọi người đều biết Thẩm lão phu nhân là một kẻ ít kỷ keo kiệt, không phải người nhiệt tình hào phóng. Vậy mà đối với hai đứa cháu nhà mẹ đẻ mới lần đầu gặp mặt này lại hết sức thân thiết, thường xuyên tặng lễ vật cho họ.

Hai người cháu này cũng có vẻ muốn ở lại Thẩm phủ lâu dài, không hề có ý rời đi. Thẩm lão phu nhân khách khí với bọn họ nên hạ nhân trong phủ cũng hết sức cung kính.

Tại nhà kề Đông viện, Vạn di nương ngồi trước bàn thêu túi thơm, màu sắc rực rỡ dần dần hiện ra dưới bàn tay nàng, nàng nhìn Thẩm Đông Lăng đang luyện chữ sau bình phong nói: “Lão thái thái đang tính toán chuyện gì, sao lại đối với biểu thiếu gia và biểu tiểu thư tốt như vậy, so với ngươi còn tốt hơn.”

“Lòng lão phu nhân có tâm tư.” Thẩm Đông Lăng ngồi ở sau bình phong, khí sắc so với trước đây tốt hơn rất nhiều, gương mặt không còn trắng bệch. Từ ngày Thẩm Quý thường xuyên đến chỗ Vạn di nương, nàng cũng được thơm lây, hắn cho người mang đến rất nhiều dược liệu. Thái độ của Thẩm Quý tác động đến bọn hạ nhân tại Thải Vân uyển, nhưng cũng có người cho rằng dù Nhiệm Uyển Vân nổi điên thì Thẩm Viên vẫn còn đó, Vạn di nường dù được sủng ái thì Thẩm Đông Lăng cũng chỉ là một nữ nhi.

“Lăng nhi cũng thấy kỳ quái phải không?” Vạn di nương ngừng động tác trong tay: “Nhưng mà vì sao lão thái thái phải lấy lòng bọn họ?”

Thẩm Đông Lăng cười cười: “Thiếu gia tiểu thư trẻ tuổi thì có điểm gì để lợi dụng, lão phu nhân tất nhiên hy vọng họ lấy sắc câu người rồi.”

Vạn di nương giật mình một cái, đột nhiên hiểu ra, nhìn về phía Thẩm Đông Lăng: “Lão phu nhân muốn bọn họ quyến rũ ai?”

“Người nhà mẹ đẻ lão phu nhân xuất thân nghèo hèn, không quyền không thế.” Thẩm Đông Lăng cẩn thận hạ bút: “Lão phu nhân hận ai nhất, tất nhiên là muốn quyến rũ người đó.”

Đúng như lời Thẩm Đông Lăng, giờ phút này tại Tây viện, Thẩm Khâu và Thẩm Tín luyện tập một lúc thì giao lại cho thủ hạ tiếp tục thao luyện, bản thân nghĩ ngơi chốc lát, vừa quay đầu đã thấy một cô gái áo vàng từ cuối sân đi tới.

Thiếu nữ này xinh đẹp mềm mại, tay cầm một cái giỏ trúc, chọc người thương tiếc. Nàng tiến đến gần, cúi đầu gọi một tiếng: “Biểu ca, biểu thúc.”

Nàng chính là Kinh Sở Sở.

La Tuyết Nhạn đang ở bên kia sửa lại động tác cho binh lính, Thẩm Tín và Thẩm Khâu thấy Sở Sở đến có chút ngạc nhiên. Thẩm Khâu tiến lên hỏi: “Biểu muội tới đây làm gì?”

Hắn nói hai chữ “Biểu muội” không quen, dù sao trước giờ chưa từng gặp, giờ tự dưng lòi ra một biểu muội, ai cũng khó chấp nhận.

Kinh Sở Sở ngượng ngùng cười, đặt giỏ trúc lên bàn đá nhỏ giọng nói:“Sở Sở làm chút điểm tâm, nghĩ binh lính và biểu ca luyện kiếm mệt mõi, nên mang đến mời mọi người dùng, hy vọng biểu ca, biểu thúc đừng ghét bỏ.” Nói xong, cúi đầu mở giỏ trúc, từ bên trong lộ ra những cái bánh nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu mùi thơm lan tỏa, Thẩm Tín chưa nói cái gì, Thẩm Khâu đã nuốt nước miếng ừng ực.

Thẩm Tín cảm thấy vui mừng, Kinh Sở Sở khiếp đảm nhu nhược, nhưng nhìn qua có vẻ chân thành, lá gan hơi nhỏ nhưng không sao, cô gái khéo tay làm bánh mang đến chi bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh, nhất là cô gái này còn rất đẹp. La Tuyết Nhạn là nữ tướng, không khéo léo quan tâm chuyện bếp núc, một cô gái trẻ tuổi lại vì bọn họ xuống bếp nấu cơm, cha con Thẩm Tín đều có ấn tượng rất tốt.

Kinh Sở Sở nói: “Huynh muội Sở Sở đã quấy rầy ở lại nhiều ngày, trong lòng cũng ngại ngùng, Sở Sở không có tài cán gì, chỉ có thể làm chút điểm tâm biểu đạt lòng biết ơn đối với Thẩm phủ.”

Nhìn xem, nhìn xem, đúng là người tốt mà, còn hiểu được có ơn phải báo đáp. Cha con Thẩm tín thích nhất là người biết trước biết sau, võ tướng trọng tình cảm, Kinh Sở Sở bắt đúng mạch, hốt đúng thuốc a.

Thẩm Khâu nói: “Biểu muội không cần lo lắng, cứ coi nơi này là nhà của ngươi, người một nhà có gì mà quấy rầy chứ.”

Kinh Sở Sở xấu hổ cúi đầu, Thẩm Khâu cầm lấy một khối điểm tâm cười nói: “Ta đây sẽ không khách khí.” Đang lúc hắn muốn cắn một cái, đột nhiên nghe được tiếng của Thẩm Diệu từ phía sau truyền đến: “Đại ca!”

Thẩm Khâu quay đầu, nhìn thấy Thẩm Diệu không biết đến từ lúc nào, mang theo bốn nha đầu đứng ở trong sân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Không hiểu sao, Thẩm Khâu có cảm giác chột dạ, theo bản năng thả điểm tâm trong tay xuống hỏi: “Sao muội muội lại đến đây?”

Thẩm Diệu không đáp mà nhấc chân đi đến chổ bọn họ, đợi đến gần Thẩm Khâu mới thấy trong tay Cốc Vũ, Kinh Trập, Bạch Lộ, Sương Giáng mỗi người đều cầm một cái rổ, Thẩm Tín hỏi: “Kiều Kiều, ngươi mang cái gì trong rổ thế?”

“Hôm nay thời tiết hơi lạnh, ta nghĩ binh lính luyện kiếm lâu sẽ mất nước, nên hầm chút canh gà.” Thẩm Diệu thản nhiên nhìn lướt qua Thẩm Khâu, lưng Thẩm Khâu chợt lạnh, nàng tiếp tục nói: “Bảo mấy tiểu binh đến đây uống đi, sáng sớm uống chút canh gà, vừa bổ vừa làm ấm thân thể rất tốt.”

“Ta đi gọi bọn họ!” A Trí đứng bên cạnh Thẩm Khâu nghe được mừng rỡ, chạy tới chỗ huấn luyện, chỉ lát sau mấy chục tiểu binh theo sau hắn chạy đến.

Thẩm Diệu bảo mấy người Kinh Trập chia canh cho cả bọn, đây đều là những binh lính đắc lực dưới trướng Thẩm Tín nên mới được đưa đến tập luyện trong phủ tướng quân. Nhóm binh lính thấy có canh gà để uống, ai nấy đều cao hứng cười nói: “Vẫn là tiểu thư quan tâm săn sóc chúng ta! Tiểu thư thật có lòng tốt!”

Những binh lính thô ráp này chính là những người dễ hài lòng nhất, Thẩm Diệu biết rõ điều đó. A Trí uống một ngụm canh, thở dài nói: “Canh này thật ngon!” Nói xong hắn đưa chén cho Kinh Trập bảo: “Thêm một chén nữa!”

Kinh Trập lườm A Trí một cái: “Tất nhiên là ngon rồi, canh này chính tay tiểu thư tự mình nấu đấy.”

Thẩm Tín và Thẩm Khâu nghe vậy thì sửng sốt, Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu: “Muội muội tự mình nấu sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Diệu thản nhiên nói.

“Con mẹ nó, dừng lại hết cho ta!” Thẩm Tín đột nhiên hét lớn một tiếng: “Không được uống!” Hắn nhìn Cốc Vũ quát: “Cho ta chén lớn nhất!”

La Tuyết Nhạn vừa uống xong ngụm canh, cũng rất kinh ngạc: “Kiều Kiều, canh này chính ngươi làm sao? Trù nghệ của ngươi dường như tiến bộ rất nhiều?”

Mùi canh gà nhẹ nhàng thơm lừng bay lên, làm người thèm nhỏ dãi, Thẩm Diệu cười nói: “Tùy tiện làm thôi.” Kiếp trước vài năm đầu mới cưới nàng muốn Phó Tu Nghi vui vẻ nên thường luyện tập nấu nướng, sau đó làm con tin ở nước Tần, chịu đủ uất ức khó dễ khiến nàng học được không ít món ăn. Tay nghề của nàng là luyện được dưới khẩu vị của hoàng thất hai nước, tất nhiên là có điểm hơn người, về phần cô gái nghèo nàn quê mùa lần đầu bước chân đến kinh thành kia… Thẩm Diệu quét ánh mắt về phía Kinh Sở Sở, nàng ta đứng ở sau cây cột, lúc này không cúi đầu mà đang cắn môi, ánh mắt ngập nước nhìn một đám thô nhân ăn uống náo nhiệt, đúng là mười phần ủy khuất.

Đại tiểu thư con vợ cả tự tay nấu canh, chắc chắn là quý giá hơn so với điểm tâm do biểu tiểu thư làm rồi. Huống hồ Thẩm Diệu còn mang cho đám binh lính mỗi người một phần, so với Sở Sở chỉ nghĩ tới Thẩm Tín và Thẩm Khâu đúng là rộng rãi hơn rất nhiều, Sở Sở khí độ thấp hơn, không thể lên được mặt bàn.

Kinh Sở Sở xấu hổ, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu đầy hận ý.

Thẩm Khâu cũng muốn lấy canh uống, nhưng mấy người Cốc Vũ không chịu đưa cho hắn, hắn cũng nhìn ra có lẽ hắn làm Thẩm Diệu tức giận, nhưng hắn lại không biết mình làm sai điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn, Thẩm Diệu đợi đến lúc tất cả mọi người đều uống sắp xong mới bảo Bạch Lộ mở tầng đáy của rổ mang ra một cái bát đưa cho hắn rồi nói: “Ngươi thích ăn ngọt, bát này ta đã thả chút mật ong, uống đi.”

“Muội muội thật tốt!” Thẩm Khâu mừng rỡ, đoạt lấy uống từng ngụm từng ngụm, bộ dáng như chết đói tới nơi làm Thẩm Diệu không đành lòng nhìn.

Nhóm binh lính biết Thẩm Diệu tự tay làm canh, trong lòng vừa thích thú vừa cảm động, nịnh hót Thẩm Diệu lên tận trời xanh, bọn họ cảm thấy Thẩm Diệu vừa xinh đẹp lại gần gũi, không hề có tính đại tiểu thư cao cao tại thượng.

Thẩm Diệu được nhóm binh lính vây quanh, Kinh Sở Sở thì bị lạnh nhạt vắng vẻ, mấy lần nàng định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ở lại.

Chờ đến khi mọi người đều tiếp tục đi luyện tập, Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn cũng đi, Thẩm Khâu ngồi trên lưng sư tử đá nghĩ ngơi, Thẩm Diệu mới tiến đến chỗ Kinh Sở Sở, cười nói: “Biểu tỷ làm điểm tâm thật là thơm, nhưng mà người luyện võ lúc tập luyện rất mệt, lại khát nước, ngươi làm bánh ngọt cho họ ăn họ chỉ càng thêm khát thôi.” Thẩm Diệu cười tủm tỉm nói: “Sau này muốn làm thì làm canh gà đi.” [Edit: Phan Ngọc Huyền, nương nương sống hai đời còn chơi lầy, ăn hiếp tiểu cô nương mười sáu tuổi, status: đang cảm thấy tức giận. Hahaha…]

Mặt Kinh Sở Sở hết xanh lại hồng, lời Thẩm Diệu đã vạch trần việc nàng đưa điểm tâm chỉ là ngụy trang, đưa đồ ăn khô cằn như vậy rõ ràng tâm tư không hề thật sự suy nghĩ vì người luyện võ. Lòng Kinh Sở Sở tức giận, nhưng ngoài mặt làm ra vẻ bối rối cúi đầu, giống như đang sợ hãi: “Đa tạ biểu muội chỉ điểm, Sở Sở đã nhớ kỹ.” Nói xong lại nhìn Thẩm Khâu, ánh mắt tìm sự giúp đỡ, mong hắn có thể giải vây giúp nàng.

Đáng tiếc tuy rằng Thẩm Khâu cá tính chân thành, nhưng trong việc nam nữ lại không hiểu chuyện, hắn thắc mắc nhìn Kinh Sở Sở. Thẩm Diệu thấy thế liền cười nói: “Vừa rồi Đại ca vẫn chưa ăn điểm tâm của biểu tỷ, hay là bây giờ ăn một chút đi.”

“Thôi.” Thẩm Khâu khoát tay: “Mới vừa uống một chén canh, ta đã no rồi, không muốn ăn nữa, để tối lại ăn tiếp.”

Thẩm Diệu hết sức hài lòng. Bát canh chuẩn bị cho hắn nàng đã sớm ước lượng, nàng không tin Thẩm Khâu uống hết bát canh đó còn có thể ăn thêm điểm tâm của Sở Sở, trừ khi hắn là heo đầu thai.

Kinh Sở Sở thất vọng, Thẩm Khâu đứng dậy, nói: “Ta cũng tiếp tục luyện tập đây.” Rồi đi về phía sân tập. [Edit: Phan Ngọc Huyền. Ây gu, đại thiếu gia vô tình thế này, ta thấy lo cho Phùng An Ninh nha, nàng là người ta tuyển cho Thẩm Khâu nha, không biết tác giả có cho hai người đó thành cặp không nữa, haizzz].

Nhìn bóng dáng Thẩm Khâu đi xa, Kinh Sở Sở không cam lòng, muốn gọi với theo để nói gì đó, nhưng chỉ có thể cắn môi nhìn. Thẩm Diệu mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng: “Điểm tâm biểu tỷ làm nếu để lạnh thì không thể ăn được, nếu biểu tỷ không ngại thì có thể mang đến cho Nhị ca.”

“Nhị ca?” Kinh Sở Sở nghi hoặc nhìn Thẩm Diệu.

“Đúng vậy,” Thẩm Diệu mỉm cười nhẹ nhàng nói như ru ngủ: “Đại ca của ta ấy, quanh năm suốt tháng đều ở Tây Bắc, nơi đó là vùng biên giới, chiến tranh liên miên lại rất lạnh lẽo khô cằn, không biết bình phẩm điểm tâm ngon hay dỡ đâu, chỉ cần có thể nhét đầy bụng là được, Nhị ca thì khác nha, hắn tuổi trẻ đã sắp làm quan, lại có thể trụ ở kinh thành, tiền đồ rộng mở.” Thẩm Diệu lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc bên cạnh vẫn chưa có người chiếu cố, nam nhân ấy mà, đối với việc ăn mặc thường không chu đáo, tay nghề làm điểm tâm đến từ Tô Châu của biểu tỷ, không chừng lại hợp khẩu vị của Nhị ca.”

Kinh Sở Sở nghe vậy, trong lòng dao động. Thẩm Diệu che miệng cười nói: “Nếu sau này Nhị ca cưới vợ, ta cũng có thể đi theo hưởng lộc ăn, không biết vị cô nương nào có phúc phận được làm nhị tẩu của ta, biểu tỷ còn chưa biết đâu, Nhị ca ta là người trong lòng của rất nhiều tiểu thư nhà quan ở Định kinh đấy.”

“Nhị thiếu gia...” Kinh Sở Sở do dự một chút, hỏi: “Còn chưa có người trong lòng sao?”

Thẩm Diệu thở dài: “Nhị ca cả ngày bận việc chính sự, làm gì có thời gian gặp gỡ ai đâu?”

Thấy Kinh Sở Sở trầm ngâm, Thẩm Diệu không nói về Thẩm Viên nữa, mà chỉ nói thêm một chút về Thẩm Khâu, rằng Đại phòng có ý định cư lâu dài ở Tây Bắc, Kinh Sở Sở nghe xong mới rời đi.

Kinh Sở Sở đi rồi, Thẩm Khâu mới trở lại, thận trọng nhìn Thẩm Diệu rồi nói: “Muội muội, ta thấy ngươi hôm nay có gì đó là lạ?”

“Ta lạ cái gì?” Thẩm Diệu hùng hổ nói: “Đại ca tức giận vì vừa rồi ta chen ngang không để ngươi ăn điểm tâm của biểu tỷ à?”

“Ta không có ý đó.” Thẩm Khâu gấp đến nỗi mặt cũng đỏ bừng, lại nghe Thẩm Diệu không thèm để ý khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, ngươi cũng lớn rồi, biết bao cô gái đều nhìn chằm chằm vào ngươi, sau này chọn tẩu tử cho ta nhớ mở to hai mắt.”

Lời này Thẩm Khâu hiểu, hắn bất đắc dĩ nói: “Muội muội đang nói gì vậy, biểu muội đâu có ý đó, nàng chỉ mang chút điểm tâm đến mà thôi.” 

“Nếu ngươi thích như vậy, sao không cầm lấy ăn hết luôn đi.” Nói xong Thẩm Diệu tiêu sái bỏ đi. Từ khi trở về đến nay, Thẩm Khâu chưa từng thấy Thẩm Diệu giận hắn, trong lòng hắn hoảng sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Diệu đi xa.

Trên đường trở về, Cốc Vũ hỏi: “Có phải tiểu thư không thích biểu tiểu thư hay không, sao lại tức giận đến như vậy?”

“Đúng, ta không thích.” Thẩm Diệu xoa mi tâm. Nàng thật sự rất hận Kinh Sở Sở, đối với người kiệt ngạo như Thẩm Khâu, làm cho hắn gãy chân, đầu bị cắm sừng, cuối cùng còn bị tống vào đại lao vì tội giết người, loại nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy, nàng hận không thể lột da Kinh Sở Sở. Hiềm một nỗi Thẩm Khâu trời sinh tính tình thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, nhìn thấy Thẩm Khâu khù khờ bị Kinh Sở Sở che mắt ngay trước mặt, Thẩm Diệu bỗng nhiên cảm thấy tức giận thật nhiều.

“Nhưng mà tiểu thư vừa nhắc đến Nhị thiếu gia,” Cốc Vũ nói: “Có lẽ từ nay biểu tiểu thư sẽ chuyển hướng sang nhị thiếu gia.” Những lời Thẩm Diệu nói với Kinh Sở Sở không giấu các nha hoàn, Cốc Vũ có thể nghe được ý tứ trong những lời nàng nói.

Thẩm Diệu lắc đầu: “Nàng ta không phải kẻ ngu, nếu bị ta nói hai ba câu đã thay đổi chủ ý, thì đó không phải là Kinh Sở Sở.” Thẩm Diệu mỉm cười: “Nhưng mà gieo được vào lòng nàng ta một cái mầm móng cũng tốt rồi.”

Mấy nha hoàn cảm thấy kỳ quái, tại sao Thẩm Diệu lại đánh giá cao một người nhìn có vẻ nhu nhược yếu ớt như biểu tiểu thư.

...

Bảo Hương lâu là thanh lâu lớn nhất Định kinh, nếu nói thanh lâu cũng chia ba bảy loại thì Bảo Hương lâu chắc chắn là nơi cao cấp nhất. Một cô nương bất kỳ ở đây, đều có thể trở thành người nổi bật nhất ở một thanh lâu bình thường, gầy béo cao thấp, mạnh mẽ, ôn nhu, khả ái thiên chân hay phong tình quyến rũ, chỉ cần khách muốn, Bảo Hương lâu đều có thể đáp ứng.

Vì thế giá của các cô nương ở đây cũng rất cao.

Ngoài cửa các cô nương xinh đẹp đang vẫy tay đón khách thì có một nam nhân đi đến, vài vị cô nương ở đây đã quen mặt hắn.

Người có thể đến Bảo Hương lâu không phú thì cũng quý, phần lớn đều là công tử nhà giàu hoặc quan lại, mà người trước mặt này không giống công tử nhà giàu, sát khí phát ra từ trên người hắn làm các cô nương ở đây không dám tới gần. Cho đến khi một tú bà mặc áo hồng có vẻ hết thời bước ra, nhìn thấy hắn mới đon đả cười nói: “Mạc công tử lại tới đấy à? Hôm nay vẫn tìm Lưu Huỳnh phải không?”

Mạc Kình gật gật đầu, lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong ngực áo đưa cho đối phương. Tú bà kia cầm ngân phiếu cười đến hai mắt híp lại: “Mời công tử theo ta, ta đưa ngài lên lầu, Lưu Huỳnh vẫn đang trông ngóng ngươi a.”

Mạc Kình cố vượt qua sự cứng ngắt toàn thân, vẻ mặt thản nhiên theo người này lên lầu.

Cô nương ở Bảo Hương lâu xinh đẹp nhất, đồng thời cũng đắc giá nhất. Lưu Huỳnh mặc dù là một trong những người đẹp hàng đầu ở đây, nhưng đó cũng chỉ là những lời đồn thổi bên ngoài để tạo danh tiếng, còn thực tế ở đây mỗi ngày đều có cô nương mới đến, tài nghệ khuôn mặt đều tuyệt hảo, lại trẻ trung mới mẻ, nam nhân ai cũng thích của lạ, khách của Lưu Huỳnh đã giảm sút rất nhiều.

Nhưng mà gần đây người của Bảo Hương lâu ai ai cũng biết, Lưu Huỳnh có mối làm ăn lớn, có một nam tử trẻ tuổi đến đây chỉ để tìm mỗi mình nàng. Tại Bảo Hương lâu, khách nhân mỗi lần đến chỉ gặp một cô nương là rất hiếm thấy, vì thế mọi người đều đoán vị này muốn chuộc thân cho Lưu Huỳnh.

Mạc Kình theo tú bà đến một gian phòng, tú bà cười cười lui ra. Trên nhuyễn tháp đã có một nữ tử mặc áo mỏng đỏ tươi đang ôm đàn nhẹ gãy, ánh mắt ẩn tình, đôi môi ướt át tươi cười ám muội, áo cố tình để lộ nửa bên vai, chọc người ngứa ngáy.

Mạc Kình hít sâu một hơi, không nhìn nàng mà bước đến bên bàn trà ngồi xuống, tự rót một ly trà rồi bắt đầu hành trình…ngẩn người.

Tiếng đàn im bặt, Lưu Huỳnh tức đến hổn hển, buông đàn đi đến trước mặt Mạc Kình, cả giận nói: “Mạc công tử đến đây vài lần, đều không đoái hoài đến Lưu Huỳnh, chẳng lẽ chỉ đến để trêu chọc Lưu Huỳnh? Hay là chê Lưu Huỳnh thân mình bẩn thỉu?”

Các tỷ muội đều hâm mộ nàng ra mặt, bởi vì có nam nhân nguyện ý đến tìm một mình nàng, chẳng ai biết nam nhân này nhìn được nhưng không dùng được, dù nàng dùng cách gì hắn cũng không nhìn đến nàng, đừng nói làm chuyện khác.

Mạc Kình lắc đầu không nói, ánh mắt nhìn chén trà trước mặt chằm chằm. Trong lòng hết sức bất đắc dĩ, Thẩm Diệu nói không sai, Lưu Huỳnh đúng là một nữ tử phong tình vạn chủng, nàng tìm mọi cách khiêu khích hắn ở mọi thời điểm, Mặc Kình cũng là nam nhân, nếu không cật lực khắc chế bản thân có lẽ hắn đã không cầm giữ được, mỗi lần hắn đến đây là một lần chịu giày vò, nhưng Thẩm Diệu vẫn buộc hắn đến.

Lưu Huỳnh nhìn hắn như vậy thì càng tức giận, trên mặt lộ ra một nụ cười dụ hoặc, đặt mông ngồi lên đùi Mặc Kình, hai tay ôm lấy cổ đối phương, đôi môi kề sát tai hắn thổi khí: “Mạc công tử, ta ngồi thế này ngươi chịu nổi sao?”

“Ba” một tiếng, Mạc Kình dùng tay đẩy Lưu Huỳnh ngã trên mặt đất.

[Edit: Phan Ngọc Huyền. Ta lại bỏ một phiếu cho cặp này nha anh em, ahihi…]

Đối diện Bảo Hương lâu có một tửu lâu gọi là Khoái Hoạt lâu, tại một gian phòng trên tầng thượng của tửu lâu này có ba người ngồi vây quanh một chiếc bàn ngọc dùng cơm, trên bàn đặt nhiều món ăn trân quý, đủ sắc hương vị. Lúc này bên ngoài có một thị vệ tiến vào, cúi đầu nói nhỏ vào tai thiếu niên áo tím mấy câu.

“Lại nói,” Quý Vũ Thư mở đầu câu chuyện: “Vì sao Thẩm tiểu thư lại để thị vệ của mình đến Bảo Hương lâu tìm kỹ nữ?”

“Hơn nữa thị vệ này chỉ nhìn chứ không ăn.” Cao Dương bổ sung.

Hiện tại Cao Dương và Quý Vũ Thư không còn xem Thẩm Diệu là một tiểu thư con nhà tướng bình thường nữa, mỗi động tác của nàng đều có thâm ý. Vì thế, khi biết tin nàng phái Mạc Kình đến Bảo Hương lâu, cả hai người đều nghĩ không biết Thẩm Diệu lại tính kế ai đây.

Người của Bách Hiểu Sanh bủa vây suốt mấy ngày, nhận được tin tức làm người ta kinh ngạc là thị vệ kia chẳng làm gì Lưu Huỳnh cả, chỉ ngồi ở trong phòng cả đêm rồi rời đi. Họ cẩn thận hỏi thăm thân thế vị cô nương kia thì biết đó chỉ là một cô gái bị bán vào nơi phong trần như nhiều người khác chứ không co gì đặc biệt, tin tức này càng làm bọn họ mù mờ không biết Thẩm Diệu tính toán chuyện gì.

“Chẳng lẽ nàng muốn bồi dưỡng một thái giám?” Ý nghĩ của Quý Vũ Thư luôn quỷ dị: “Nên bây giờ muốn làm cho thị vệ kia thích ứng dần dần?”

“Ngươi lúc nào cũng điên khùng thế à.” Cao Dương trầm ngâm: “Ta nghĩ nàng đang muốn mua chuộc Lưu Huỳnh để đối phó hai phòng còn lại. Nhưng tại sao phải là Lưu Huỳnh a, cô nương khác ở Bảo Hương lâu không được à.” Hắn nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ tam, ngươi thấy việc này thế nào?”

Tạ Cảnh Hành nhìn ngoài cửa sổ, nghe vậy lười biếng nhìn lướt qua hai người, nói: “Các ngươi nhàn rỗi đến vậy sao?”

“Nói thế nào thì ta và Thẩm tiểu thư cũng có chút giao tình, chẳng lẽ không nên quan tâm hay ư?” Quý Vũ Thư nói: “Tạ Tam ca, ngươi thông minh hơn ta, ngươi nhất định biết ý định của nàng là gì.”

“Ta không muốn biết.” Tạ Cảnh Hành đánh gãy lời nói của hắn: “Sắp tới ta sẽ ra khỏi thành một chuyến.”

“Là vì chuyện lúc rằm tháng giêng à?” Cao Dương nhíu mày hỏi.

“Đầu xuân này hoàng đế định để cho Tạ lão nhân xuất chinh,” Tạ Cảnh Hành nói: “Không thể đợi được nữa.” Hắn nói “Tạ lão nhân” Chính là Lâm An hầu Tạ Đỉnh.

Cao Dương trầm mặc một lúc, mới nói: “Nếu vậy, sợ là thời gian không kịp.”

“Nghe nói Thẩm Viên gần đây hay qua lại với Định vương.” Tạ Cảnh Hành nhếch khóe môi: “Chắc là chuẩn bị đối phó Đại phòng?”

“Thẩm tiểu thư lại gặp xui xẻo rồi?” Quý Vũ Thư giật mình nói: “Sao nàng cứ luôn đụng phải những người xấu thế nhỉ. Định vương kia chẳng tốt lành gì đâu, bị hắn để mắt sẽ không có kết cục tốt.”

“Định vương này ẩn giấu rất sâu,” Cao Dương nhíu mày: “Bề ngoài có vẻ vô tâm quyền thế, nhưng thèm muốn của hắn đối với quân đội không nhỏ hơn những người khác. Trong tay Thẩm Tín lại nắm binh quyền, thất phu vô tội hoài bích có tội, gia nghiệp Thẩm gia to lớn, vốn đã bị hoàng gia kiêng kị, nếu Định vương ra tay, chỉ sợ Thẩm Tín sẽ gặp phải rắc rối to.”

“Như vậy thì Thẩm tiểu thư gặp nguy hiểm rồi?” Quý Vũ Thư nhìn Tạ Cảnh Hành: “Tạ Tam ca, ngươi có thể giúp nàng không?”

Tạ Cảnh Hành nhướng mày: “Tại sao ta phải giúp nàng?”

“Ngươi, các ngươi không phải... Không phải là bằng hữu sao.” Quý Vũ Thư trợn to hai mắt: “Lúc trước ngươi còn cứu nàng ấy, chẳng lẽ không định giao hảo ư?”

Tạ Cảnh Hành cười như không cười nhìn Quý Vũ Thư, đôi mắt sâu như đáy hồ, bộ dạng rõ ràng là rất phong lưu, nhưng lời nói ra lại lạnh bạc hờ hững, hắn nói: “Ta cần thêm thời gian, Thẩm gia giúp ta kéo dài một chút cũng tốt, Định vương đối phó Thẩm Tín lúc này…rất đúng lúc.”

Quý Vũ Thư hút một ngụm khí lạnh.

...

Tại phủ Định vương ở Định kinh.

Một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục màu trầm đang ngồi trên ghế trung tâm của sảnh chính, bộ dáng hắn lạnh lùng, nhưng khi nói chuyện với hạn nhân cử chỉ hết sức thân thiết, hòa tan bớt sự lạnh lùng kia. Người này chính là Phó Tu Nghi.

Trong sảnh có vài người đang ngồi, đều là phụ tá của Phó Tu Nghi. Hắn có mắt nhìn người, lại biết cách chiêu hiền đãi sĩ, những hoàng tử khác mua chuộc lòng người bằng tiền tài ruộng đất, ngoài những thứ đó Phó Tu Nghi còn cho người tài sự tôn trọng, phụ tá đắc lực có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn, khi nói chuyện cũng rất cung kính lãnh giáo, bởi vì thái độ hắn như vậy nên chiêu mộ được rất nhiều người tài dưới trướng, cùng hắn trù tính đại kế. 

Ngồi ở giữa có một người trẻ tuổi mặt áo lam, bề ngoài của hắn cùng những phụ tá ngồi đây rất khác biệt, đơn giản vì hắn trẻ nhất, Phó Tu Nghi nhìn hắn hỏi: “Thẩm Viên, ngươi có ý tưởng gì không, nói một chút nghe xem.”

Thẩm Viên đứng dậy chắp tay. Hắn mới tiến vào quan trường đã đầu quân vào phe cánh của Phó Tu Nghi, Thẩm Viên có tài có dã tâm, cũng biết nhẫn nhịn kiên trì ra bên ngoài rèn luyện nên được Phó Tu Nghi xem trọng.

Thẩm Viên nói: “Trước mắt mọi người đều đang âm thầm tranh đoạt binh lực, ai có nhiều binh lực người đó sẽ có lợi thế. Nói đến binh lực Minh Tề mọi người có câu ‘Nam Tạ Bắc Tín’, tức phía Nam thì có Lâm An hầu Tạ Đỉnh, phía Bắc thì có Thẩm Tín trấn thủ, binh lực Tạ gia mặc dù rất mạnh, nhưng bệ hạ dự tính mùa Xuân sẽ để Lâm An hầu xuất chinh, tất nhiên là có tính toán đối với binh lực trong tay hắn, thứ bệ hạ đã tính toán, chúng ta không thể động vào, nhưng binh lính của Thẩm gia thì khác.” Thẩm Viên dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Thẩm Tín chủ động yêu cầu được ở lại kinh thành nửa năm, người muốn mượn sức Thẩm Tín không ít, quân đội Thẩm gia là mối họa trong lòng hoàng đế, nếu chúng ta không chiếm được, chi bằng phá hủy, nếu làm được chúng ta có thể giúp bệ hạ trừ họa, cũng chứng minh Định vương không có dã tâm.”

Thẩm Viên là người Thẩm gia, lại một câu Thẩm Tín, hai câu quân đội Thẩm gia, rõ ràng muốn rạch ròi ranh giới với Thẩm Tín, Phó Tu Nghi mỉm cười nhìn hắn, ý tưởng của Thẩm Viên đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại. Hắn nói: “Ngươi nói rất đúng, nhưng Thẩm gia làm việc nghiêm cẩn, nếu muốn tìm ra sai lầm cũng không dễ.”

Thẩm Viên im lặng không nói.

Ánh mắt Phó Tu Nghi lóe lên, giọng điệu càng thêm thân thiết: “Ngươi ở trong Thẩm phủ, có thể biết rõ một số việc mà người bên ngoài không biết.” Hắn nhìn Thẩm Viên: “Được rồi, nếu lần này thành công, công lao của ngươi lớn nhất.”

Nghe xong lời này, Thẩm Viên mới cung kính mở miệng: “Hồi bẩm điện hạ, trước nay vi thần vẫn luôn chú ý hành động của quân đội Thẩm gia, lúc trước tác chiến ở Tây Bắc, có thời điểm quân đội Thẩm gia làm việc không theo quy củ. Hiện tại thần vẫn đang thu thập chứng cứ, một khi đầy đủ, vi thần sẽ hai tay dâng lên điện hạ. Vi thần cam đoan, nếu không thể làm quân đội Thẩm gia sụp đổ, thí ít nhất cũng sẽ bị thiệt hại nặng nề.”

Phó Tu Nghi cười nhẹ: “Vậy phải làm phiền ngươi rồi.”

Thẩm Viên cúi đầu mỉm cười.

Chapter
1 Chương 1: Phế hậu
2 Chương 2: Trùng sinh
3 Chương 3: Châm ngòi
4 Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5 Chương 5: Đối chọi
6 Chương 6: Mạch nước ngầm
7 Chương 7: Quảng Văn đường
8 Chương 8: Biện luận
9 Chương 9: Bùi tú tài
10 Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11 Chương 11: Kết cục Tạ gia
12 Chương 12: Quế ma ma
13 Chương 13: Âm thầm thông đồng
14 Chương 14: Mẹ con
15 Chương 15: Tô Minh Phong
16 Chương 16
17 Chương 17: Ai dạy ngươi?
18 Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19 Chương 19: Thiếu niên lang
20 Chương 20: Lâm An hầu phủ
21 Chương 21: Tài y
22 Chương 22: Vàng bạc
23 Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24 Chương 24: Ngột ngạt
25 Chương 25: Cười nhạo
26 Chương 26: Kinh diễm
27 Chương 27: Dự thân vương
28 Chương 28: Bản cung đã trở lại
29 Chương 29: Mê hoặc
30 Chương 30: Rút thăm
31 Chương 31: Không cần nhẫn
32 Chương 32: Thi chung
33 Chương 33: Vẽ tranh
34 Chương 34: Thắng
35 Chương 35: Hiểu được
36 Chương 36: Tử y thiếu niên
37 Chương 37: Chất vấn
38 Chương 38: Đưa hoa
39 Chương 39: Khiêu khích
40 Chương 40: Luận sách
41 Chương 41: Nha hoàn
42 Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43 Chương 43: Giấy sinh tử
44 Chương 44: Dám giết sao
45 Chương 45: Đến lượt ta
46 Chương 46: Cược mệnh
47 Chương 47: Hồng tâm
48 Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49 Chương 49
50 Chương 50: Kích tướng
51 Chương 51: Một người thành trận
52 Chương 52: Đánh lén
53 Chương 53: Làm lại mánh cũ
54 Chương 54: Tính kế
55 Chương 55: Bẩn
56 Chương 56: Mật đàm
57 Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58 Chương 58: Hộ vệ
59 Chương 59: Ngọa Long tự
60 Chương 60: Phòng
61 Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62 Chương 62: Khách không mời mà đến
63 Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64 Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65 Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66 Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67 Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68 Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69 Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70 Chương 65: Không tổn hao gì
71 Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72 Chương 65-3: (Kết thúc)
73 Chương 66-1: Quế ma ma chết
74 Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75 Chương 67: Có thai
76 Chương 68: Hoán thân
77 Chương 69: Nhốt
78 Chương 70: Sinh thần
79 Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80 Chương 72: Tính sổ
81 Chương 73: Thẩm khâu
82 Chương 74: Biến hóa
83 Chương 75: Tính toán
84 Chương 76: Hồi triều yến
85 Chương 77: Người tới ta đi
86 Chương 78: Náo nhiệt
87 Chương 79: Yến hội đặc sắc
88 Chương 80: Con đường hắc ám
89 Chương 81: Trả giá
90 Chương 82: Mua bán
91 Chương 83: Diệt môn
92 Chương 84: Nghi kỵ
93 Chương 85: Xuất giá
94 Chương 86: Giết hại
95 Chương 87: Không đành lòng
96 Chương 88: Mềm lòng
97 Chương 89: Đường chết
98 Chương 90: Người thân
99 Chương 91: Thẩm thanh chết
100 Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101 Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102 Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103 Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104 Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105 Chương 95: Hai người một chỗ
106 Chương 96: Thân cận
107 Chương 97: Kẻ ác lại đến
108 Chương 98: Thị uy
109 Chương 99: Gian phu xuất hiện
110 Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111 Chương 101: Say rượu
112 Chương 102: Chuyện cười
113 Chương 103: Một đám quái nhân
114 Chương 104: Giết gian phu
115 Chương 105: Giết người đền mạng
116 Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117 Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118 Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119 Chương 109: Hoàn lương
120 Chương 110: Thu phục bùi lang
121 Chương 111: Được mời vào cung
122 Chương 112: Xin ra chiến trường
123 Chương 113: Hôn gián tiếp
124 Chương 114: Khinh thường hận
125 Chương 115: Tịch thu binh quyền
126 Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127 Chương 117: Ca ca tạ gia
128 Chương 118: Trai lơ
129 Chương 118-2: La gia
130 Chương 119: Đột quyết tấn công
131 Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132 Chương 121: Hai năm sau
133 Chương 122: Hồi kinh
134 Chương 123: Duệ vương
135 Chương 124: Tỷ thí với minh an
136 Chương 125: Hù chết ngươi
137 Chương 126: Gặp lại cố nhân
138 Chương 127: Thiếu
139 Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140 Chương 129: Kiều kiều của ta
141 Chương 130: Người không bằng hổ
142 Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143 Chương 132: Thường tại thanh
144 Chương 133: Nhiệt tình
145 Chương 134: Ác mộng
146 Chương 135: Hôn sự
147 Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148 Chương 137: Biến mộng thành thực
149 Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150 Chương 139: Không xong
151 Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152 Chương 141: Chương 141
153 Chương 142: Chương 142
154 Chương 143: Chương 143
155 Chương 144: Chương 144
156 Chương 145: Chương 145
157 Chương 146: Chương 146
158 Chương 147: Chương 147
159 Chương 148: Chương 148
160 Chương 149: Chương 149
161 Chương 150: Chương 150
162 Chương 151: Chương 151
163 Chương 152: Chương 152
164 Chương 153: Chương 153
165 Chương 154: Chương 154
166 Chương 155: Chương 155
167 Chương 156: Chương 156
168 Chương 157: Chương 157
169 Chương 158: Chương 158
170 Chương 159: Chương 159
171 Chương 160: Chương 160
172 Chương 161: Chương 161
173 Chương 162: Chương 162
174 Chương 163: Chương 163
175 Chương 164: Chương 164
176 Chương 165: Chương 165
177 Chương 166: Chương 166
178 Chương 167: Chương 167
179 Chương 168: Chương 168
180 Chương 169: Chương 169
181 Chương 170: Chương 170
182 Chương 171: Chương 171
183 Chương 172: Chương 172
184 Chương 173: Chương 173
185 Chương 174: Chương 174
186 Chương 175: Chương 175
187 Chương 176: Chương 176
188 Chương 177: Chương 177
189 Chương 178: Chương 178
190 Chương 179: Chương 179
191 Chương 180: Chương 180
192 Chương 181: Chương 181
193 Chương 182: Chương 182
194 Chương 183: Chương 183
195 Chương 184: Chương 184
196 Chương 185: Chương 185
197 Chương 186: Chương 186
198 Chương 187: Chương 187
199 Chương 188: Chương 188
200 Chương 189: Chương 189
201 Chương 190: Chương 190
202 Chương 191: Chương 191
203 Chương 192: Chương 192
204 Chương 193: Chương 193
205 Chương 194: Chương 194
206 Chương 195: Chương 195
207 Chương 196: Chương 196
208 Chương 197: Chương 197
209 Chương 198: Chương 198
210 Chương 199: Chương 199
211 Chương 200: Chương 200
212 Chương 201: Chương 201
213 Chương 202: Chương 202
214 Chương 203: Chương 203
215 Chương 204: Chương 204
216 Chương 205: Chương 205
217 Chương 206: Chương 206
218 Chương 207: Chương 207
219 Chương 208: Chương 208
220 Chương 209: Chương 209
221 Chương 210: Chương 210
222 Chương 211: Chương 211
223 Chương 212: Chương 212
224 Chương 213: Chương 213
225 Chương 214: Chương 214
226 Chương 215: Chương 215
227 Chương 216: Chương 216
228 Chương 217: Chương 217
229 Chương 218: Chương 218
230 Chương 219: Chương 219
231 Chương 220: Chương 220
232 Chương 221: Chương 221
233 Chương 222: Chương 222
234 Chương 223: Chương 223
235 Chương 224: Chương 224
236 Chương 225: Chương 225
237 Chương 226: Chương 226
238 Chương 227: Chương 227
239 Chương 228: Chương 228
240 Chương 229: Chương 229
241 Chương 230: Chương 230
242 Chương 231: Chương 231
243 Chương 232: Chương 232
244 Chương 233: Chương 233
245 Chương 234: Chương 234
246 Chương 235: Chương 235
Chapter

Updated 246 Episodes

1
Chương 1: Phế hậu
2
Chương 2: Trùng sinh
3
Chương 3: Châm ngòi
4
Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5
Chương 5: Đối chọi
6
Chương 6: Mạch nước ngầm
7
Chương 7: Quảng Văn đường
8
Chương 8: Biện luận
9
Chương 9: Bùi tú tài
10
Chương 10: Tạ tiểu Hầu gia
11
Chương 11: Kết cục Tạ gia
12
Chương 12: Quế ma ma
13
Chương 13: Âm thầm thông đồng
14
Chương 14: Mẹ con
15
Chương 15: Tô Minh Phong
16
Chương 16
17
Chương 17: Ai dạy ngươi?
18
Chương 18: Nguyên lai là ngươi
19
Chương 19: Thiếu niên lang
20
Chương 20: Lâm An hầu phủ
21
Chương 21: Tài y
22
Chương 22: Vàng bạc
23
Chương 23: Chuẩn bị trước Yến tiệc
24
Chương 24: Ngột ngạt
25
Chương 25: Cười nhạo
26
Chương 26: Kinh diễm
27
Chương 27: Dự thân vương
28
Chương 28: Bản cung đã trở lại
29
Chương 29: Mê hoặc
30
Chương 30: Rút thăm
31
Chương 31: Không cần nhẫn
32
Chương 32: Thi chung
33
Chương 33: Vẽ tranh
34
Chương 34: Thắng
35
Chương 35: Hiểu được
36
Chương 36: Tử y thiếu niên
37
Chương 37: Chất vấn
38
Chương 38: Đưa hoa
39
Chương 39: Khiêu khích
40
Chương 40: Luận sách
41
Chương 41: Nha hoàn
42
Chương 42: Khiêu chiến nàng!
43
Chương 43: Giấy sinh tử
44
Chương 44: Dám giết sao
45
Chương 45: Đến lượt ta
46
Chương 46: Cược mệnh
47
Chương 47: Hồng tâm
48
Chương 48: Đệ tam chi (Tên thứ ba)
49
Chương 49
50
Chương 50: Kích tướng
51
Chương 51: Một người thành trận
52
Chương 52: Đánh lén
53
Chương 53: Làm lại mánh cũ
54
Chương 54: Tính kế
55
Chương 55: Bẩn
56
Chương 56: Mật đàm
57
Chương 57: Thống lĩnh Mạc Kình
58
Chương 58: Hộ vệ
59
Chương 59: Ngọa Long tự
60
Chương 60: Phòng
61
Chương 61: Nguyệt hắc phong cao
62
Chương 62: Khách không mời mà đến
63
Chương 63-1: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (1)
64
Chương 63-2: Gặp gỡ Tiểu Hầu gia (2)
65
Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)
66
Chương 63-4: Đêm gặp Tiểu Hầu gia [kết thúc]
67
Chương 64-1: Hồi phủ (1)
68
Chương 64-2: Hồi phủ (2)
69
Chương 64-3: Hồi phủ (3)
70
Chương 65: Không tổn hao gì
71
Chương 65-2: Toàn Thân Trở Ra
72
Chương 65-3: (Kết thúc)
73
Chương 66-1: Quế ma ma chết
74
Chương 66-2: Quế ma ma chết (Kết thúc)
75
Chương 67: Có thai
76
Chương 68: Hoán thân
77
Chương 69: Nhốt
78
Chương 70: Sinh thần
79
Chương 71: Hỏa thiêu từ đường
80
Chương 72: Tính sổ
81
Chương 73: Thẩm khâu
82
Chương 74: Biến hóa
83
Chương 75: Tính toán
84
Chương 76: Hồi triều yến
85
Chương 77: Người tới ta đi
86
Chương 78: Náo nhiệt
87
Chương 79: Yến hội đặc sắc
88
Chương 80: Con đường hắc ám
89
Chương 81: Trả giá
90
Chương 82: Mua bán
91
Chương 83: Diệt môn
92
Chương 84: Nghi kỵ
93
Chương 85: Xuất giá
94
Chương 86: Giết hại
95
Chương 87: Không đành lòng
96
Chương 88: Mềm lòng
97
Chương 89: Đường chết
98
Chương 90: Người thân
99
Chương 91: Thẩm thanh chết
100
Chương 92: Rằm tháng giêng (1)
101
Chương 92-2: Rằm tháng giêng (2)
102
Chương 93: Thẩm diệu mất tích (1)
103
Chương 93-2: Thẩm diệu mất tích (3)
104
Chương 94: Anh hùng cứu tiểu nha đâu
105
Chương 95: Hai người một chỗ
106
Chương 96: Thân cận
107
Chương 97: Kẻ ác lại đến
108
Chương 98: Thị uy
109
Chương 99: Gian phu xuất hiện
110
Chương 100: Giúp kinh sở sở ra tay
111
Chương 101: Say rượu
112
Chương 102: Chuyện cười
113
Chương 103: Một đám quái nhân
114
Chương 104: Giết gian phu
115
Chương 105: Giết người đền mạng
116
Chương 106: Kẻ ác cắn nhau
117
Chương 107: Đoạn tử tuyệt tôn
118
Chương 108: Ái mộ tiên sinh bùi lang?
119
Chương 109: Hoàn lương
120
Chương 110: Thu phục bùi lang
121
Chương 111: Được mời vào cung
122
Chương 112: Xin ra chiến trường
123
Chương 113: Hôn gián tiếp
124
Chương 114: Khinh thường hận
125
Chương 115: Tịch thu binh quyền
126
Chương 116: Tiểu hầu gia không có tương lai
127
Chương 117: Ca ca tạ gia
128
Chương 118: Trai lơ
129
Chương 118-2: La gia
130
Chương 119: Đột quyết tấn công
131
Chương 120: Trọng chấn la gia quân
132
Chương 121: Hai năm sau
133
Chương 122: Hồi kinh
134
Chương 123: Duệ vương
135
Chương 124: Tỷ thí với minh an
136
Chương 125: Hù chết ngươi
137
Chương 126: Gặp lại cố nhân
138
Chương 127: Thiếu
139
Chương 128: Hàng xóm là duệ vương
140
Chương 129: Kiều kiều của ta
141
Chương 130: Người không bằng hổ
142
Chương 131: Bổn vương giúp ngươi
143
Chương 132: Thường tại thanh
144
Chương 133: Nhiệt tình
145
Chương 134: Ác mộng
146
Chương 135: Hôn sự
147
Chương 136: Bổn vương muốn cưới nàng
148
Chương 137: Biến mộng thành thực
149
Chương 138: Kiều kiều yếu ớt
150
Chương 139: Không xong
151
Chương 140: Lang băm không chịu trách nhiệm
152
Chương 141: Chương 141
153
Chương 142: Chương 142
154
Chương 143: Chương 143
155
Chương 144: Chương 144
156
Chương 145: Chương 145
157
Chương 146: Chương 146
158
Chương 147: Chương 147
159
Chương 148: Chương 148
160
Chương 149: Chương 149
161
Chương 150: Chương 150
162
Chương 151: Chương 151
163
Chương 152: Chương 152
164
Chương 153: Chương 153
165
Chương 154: Chương 154
166
Chương 155: Chương 155
167
Chương 156: Chương 156
168
Chương 157: Chương 157
169
Chương 158: Chương 158
170
Chương 159: Chương 159
171
Chương 160: Chương 160
172
Chương 161: Chương 161
173
Chương 162: Chương 162
174
Chương 163: Chương 163
175
Chương 164: Chương 164
176
Chương 165: Chương 165
177
Chương 166: Chương 166
178
Chương 167: Chương 167
179
Chương 168: Chương 168
180
Chương 169: Chương 169
181
Chương 170: Chương 170
182
Chương 171: Chương 171
183
Chương 172: Chương 172
184
Chương 173: Chương 173
185
Chương 174: Chương 174
186
Chương 175: Chương 175
187
Chương 176: Chương 176
188
Chương 177: Chương 177
189
Chương 178: Chương 178
190
Chương 179: Chương 179
191
Chương 180: Chương 180
192
Chương 181: Chương 181
193
Chương 182: Chương 182
194
Chương 183: Chương 183
195
Chương 184: Chương 184
196
Chương 185: Chương 185
197
Chương 186: Chương 186
198
Chương 187: Chương 187
199
Chương 188: Chương 188
200
Chương 189: Chương 189
201
Chương 190: Chương 190
202
Chương 191: Chương 191
203
Chương 192: Chương 192
204
Chương 193: Chương 193
205
Chương 194: Chương 194
206
Chương 195: Chương 195
207
Chương 196: Chương 196
208
Chương 197: Chương 197
209
Chương 198: Chương 198
210
Chương 199: Chương 199
211
Chương 200: Chương 200
212
Chương 201: Chương 201
213
Chương 202: Chương 202
214
Chương 203: Chương 203
215
Chương 204: Chương 204
216
Chương 205: Chương 205
217
Chương 206: Chương 206
218
Chương 207: Chương 207
219
Chương 208: Chương 208
220
Chương 209: Chương 209
221
Chương 210: Chương 210
222
Chương 211: Chương 211
223
Chương 212: Chương 212
224
Chương 213: Chương 213
225
Chương 214: Chương 214
226
Chương 215: Chương 215
227
Chương 216: Chương 216
228
Chương 217: Chương 217
229
Chương 218: Chương 218
230
Chương 219: Chương 219
231
Chương 220: Chương 220
232
Chương 221: Chương 221
233
Chương 222: Chương 222
234
Chương 223: Chương 223
235
Chương 224: Chương 224
236
Chương 225: Chương 225
237
Chương 226: Chương 226
238
Chương 227: Chương 227
239
Chương 228: Chương 228
240
Chương 229: Chương 229
241
Chương 230: Chương 230
242
Chương 231: Chương 231
243
Chương 232: Chương 232
244
Chương 233: Chương 233
245
Chương 234: Chương 234
246
Chương 235: Chương 235