Chương 184

Editor: Trà Xanh

Đợt tuyển tú trong cung năm nay, Thuần Khánh Đế để lại vài mỹ nhân cho mình, Tạ Hoàng Hậu cũng chọn hai mỹ nhân cho Tam hoàng tử Tuyên Vương được nuôi dưới danh nghĩa của mình để thể hiện sự quan tâm của người mẹ đối với Tuyên Vương.

Hương Vân là một trong hai mỹ nhân này.

Nàng chưa từng gặp Tuyên Vương, không biết Tuyên Vương trông thế nào.

Năm ngoái phụ thân Từ thượng thư của Từ đại cô nương cuối cùng cũng nhớ ra rằng ông còn một nữ nhi ở quê nhà tại phủ Từ Châu, phái người đón nàng về kinh thành. Người đón nàng là Kinh ma ma, thân tín của phu nhân Lỗ thị, năm đó Kinh ma ma cũng là người đưa nàng tới am ni cô. Kinh ma ma biết cách thử nàng từ am chủ của am ni cô, suốt đường đi lấy kim châm nàng, cũng may, Hương Vân không trả lời sai câu nào.

Hương Vân không dám trả lời sai.

Nếu sai, nàng có thể bị Kinh ma ma tìm cớ tiếp tục đưa đến am ni cô, hoặc trực tiếp giết nàng, Hương Vân không muốn nhận kết quả như thế. Còn sống thì còn có hy vọng thoát khỏi nhà tù mà chủ tớ Lỗ thị đã đặt lên người nàng, nếu đã chết, nàng phải gánh chịu mọi tội lỗi của mấy năm trước trong vô vọng.

Không có câu trả lời nào sai, Hương Vân muốn “cảm tạ” sự huấn luyện của am chủ của am ni cô, cho dù nàng nhớ mình là ai, nhớ rõ mình có một ca ca tên là Triệu Yến Bình, nhưng trả lời đúng những câu hỏi đã trở thành bản năng của nàng, không cần biết là Kinh ma ma hay là Lỗ thị tự mình tới đâm nàng và hỏi bất ngờ, Hương Vân đều đối đáp trôi chảy.

Thấy vậy, Lỗ thị yên tâm, đe dọa nàng một chút, để nàng lấy thân phận là đại cô nương Từ Uyển Nghi vào ở trong Từ phủ.

Nha hoàn bên cạnh nàng đều là thân tín của Lỗ thị, phụ trách giám sát mọi hành tung của nàng.

Để thỏa mãn Lỗ thị, Lỗ thị hài lòng sẽ không vô cớ trừng phạt nàng, Hương Vân sống như một đầu gỗ. Từ thượng thư, công tử và các cô nương Từ gia nói chuyện với nàng, hỏi câu gì thì nàng trả lời câu đó, không hỏi thì nàng không nói lời nào, cho dù trở lại phòng mình, Hương Vân cũng không hỏi hai nha hoàn bên cạnh điều gì, càng chưa từng có ý thu phục hai người.

Qua một thời gian dài, Từ thượng thư đã quên trưởng nữ mà không được ai thích này, nhị cô nương xuýt nữa hại đích tỷ rơi xuống nước chết đuối năm xưa cũng không thèm gây chuyện với đầu gỗ.

Hương Vân thật sự rất hài lòng với cuộc sống như vậy, lúc còn ở am ni cô, mỗi ngày am chủ lấy kim đâm nàng ít nhất ba lần, tâm trạng không tốt sẽ thêm vài lần. Sau khi vào kinh, bởi vì nàng nghe lời, Lỗ thị chỉ bảo Kinh ma ma thẩm vấn nàng mỗi ngày một lần, đối đáp trôi chảy thì không bị đâm.

Trong cung muốn tuyển tú, nhị cô nương của Từ gia còn nhỏ tuổi nên không được tham dự, Lỗ thị vốn không muốn nàng vào cung, nhưng sợ làm quá rõ ràng sẽ bị Từ thượng thư nghi ngờ. Bà không làm trò gì, chỉ nói với nàng rằng nếu chuyện giả làm đích nữ của Từ gia bị bại lộ, nàng là đồ giả nên sẽ bị chém đầu trước, ngay cả tổ tiên tám đời cũng bị đào ra để cùng nhận sự trừng phạt giống nàng.

Hương Vân không muốn chết, càng không muốn ca ca chết vì bị nàng liên lụy, thời điểm làm tú nữ nàng tiếp tục như một đầu gỗ, không biết vì sao lại lọt vào mắt Hoàng Hậu nương nương.

Lỗ thị không mong kết quả này nhưng lệnh đã được ban ra, Lỗ thị không thể thay đổi được gì, vừa tiếp tục đe dọa Hương Vân giấu giếm thân phận đừng gây phiền phức cho Từ gia, vừa miễn cưỡng chuẩn bị một phần của hồi môn cho nàng. Tuy nàng vào Tuyên Vương phủ làm thiếp nhưng cũng là con gái của thượng thư, được coi là quý thiếp, nếu của hồi môn keo kiệt sẽ mất mặt Từ gia.

Ngày Hương Vân vào vương phủ, trời mưa.

Ngày lành đã được ấn định từ lâu, không thể thay đổi vì một cơn mưa. Khi Hương Vân mặc áo cưới màu đỏ san hô bước lên kiệu hoa, nghe có người nói rằng mình thật xui xẻo.

Một ngày đẹp trời đột nhiên mưa, giống như không may mắn.

Lòng Hương Vân cũng trĩu nặng, nàng sợ Tuyên Vương nhìn ra được nàng là đích nữ giả của quan gia, sợ Tuyên Vương trừng trị nàng về tội khi quân, sợ Tuyên Vương giết nàng còn không đủ, còn muốn tìm ra ca ca Triệu Yến Bình mà nàng đã quên dáng vẻ từ lâu.

Lỗ thị lại mua hai nha hoàn cho nàng làm của hồi môn, khế bán mình của hai nha hoàn này nằm trong tay Lỗ thị, sẽ tiếp tục trung thành với Lỗ thị, nhưng họ nghĩ rằng Lỗ thị không thích nàng vì sự chán ghét của vợ kế đối với con gái của vợ đầu, hoàn toàn không biết gì về chuyện cũ của Từ gia, không biết sẽ không lộ ra, chỉ cần Hương Vân tự mình giữ bí mật là được rồi.

—-

Vào lúc hoàng hôn, kiệu hoa đi vào cửa hông của Tuyên Vương phủ.

Sau khi kiệu hoa được đặt xuống đất, Hương Vân đội khăn voan, được tiểu nha hoàn đỡ vào tiểu viện của nàng, ngồi trong nội thất, chờ Tuyên Vương đến.

Chỉ là nạp thiếp, hôm nay Tuyên Vương phủ đãi một bữa tiệc nhỏ, vì trời mưa nên bữa tiệc mau tan, Tuyên Vương tới cũng nhanh.

Nghe tiếng bước chân tới gần, Hương Vân lo lắng nắm lấy làn váy.

Tối hôm qua Lỗ thị bảo Kinh ma ma đưa nàng một quyển sách nhỏ, Hương Vân đọc, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khiến nàng càng lo lắng hơn.

Nàng sợ kim đâm.

Nam nhân trong sách làm chuyện này, tuy Hương Vân biết rằng hai việc không giống nhau nhưng nhìn tranh có cảm giác như vậy, nàng sợ.

Tuyên Vương đi tới trước mặt người mới.

Năm mười lăm tuổi hắn đại hôn cưới Vương phi. Trước khi kết hôn, Tạ Hoàng Hậu sắp xếp cung nữ cho hắn thị tẩm, không lâu sau khi kết hôn Vương phi mang thai, Vương phi đưa hai nha hoàn cho hắn. Sinh được thế tử, Tạ Hoàng Hậu tặng hắn một vị Trương trắc phi giống như khen thưởng hắn, Tuyên Vương cũng sủng hạnh. Đối với sự lo lắng bất an của nữ tử trong đêm tân hôn, Tuyên Vương rất quen thuộc.

Nhưng hắn là Vương gia, hắn không cần thương tiếc bất cứ ai.

Mỗi người đều có số phận, chỉ có thể thừa nhận số phận của mình trước khi không thể không cam tâm.

Hắn mở khăn voan của Từ thị với gương mặt vô cảm.

Khăn voan rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt trang điểm nhẹ, đôi mắt như hoa đào thấm sương mai, xinh đẹp như mẫu đơn trong mưa, kiều diễm động lòng người.

Tuyên Vương nhìn nàng thêm vài lần.

Hắn đã cho người điều tra tình hình của Từ thị và mỹ nhân đầu gỗ của nhà Từ thượng thư. Từ nhỏ không được phụ thân và mẹ kế quan tâm, năm ngoái được đón về kinh thành, dung mạo rất đẹp nhưng khô khan và chất phác nên không được yêu thích. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Tạ Hoàng Hậu chọn nàng, vừa thể hiện sự quan tâm của mẫu hậu đối với hoàng tử, vừa không đến mức làm hồ ly tinh quyến rũ, đe dọa địa vị của Vương phi.

Mỹ nhân đầu gỗ.

Tuyên Vương nhìn đôi tay đang run rẩy của nàng, đúng là đầu gỗ, làm gì sợ đến nỗi run đến vậy?

“Ăn chưa?”

Tuyên Vương ngồi vào mép giường hỏi.

Hương Vân không dám nhìn hắn, gật đầu một cách cứng nhắc.

Tuyên Vương ừ, sai nàng: “Đến đây cởi áo cho bổn vương.”

Hương Vân sợ đến đâu cũng không dám làm trái mệnh lệnh của trượng phu Vương gia, nàng đứng dậy, đến trước mặt Vương gia cách hai bước, vóc dáng hắn thật cao, khi ngồi cũng không thấp hơn nàng bao nhiêu. Nhanh chóng nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn, Hương Vân rũ mi, cúi người, vụng về cởi nút cổ áo của hắn.

Hơi thở của tiểu cô nương thoang thoảng hương thơm, khi nàng nơm nớp lo sợ hầu hạ hắn, Tuyên Vương thản nhiên nhìn mỹ nhân trước mắt. Bộ diêu tơ vàng trên mái tóc đen đung đưa theo động tác, lông mi nàng thật dài và dày rũ xuống, nàng quá lo lắng, trên chóp mũi có lớp mồ hôi mỏng, đôi môi đỏ cũng bất giác mím lại.

Rượu và sắc đẹp say lòng người, Tuyên Vương đột nhiên có hứng thú, ôm eo nàng nằm lên giường.

Hương Vân sợ hãi hét lên và ngã lên chăn gấm, bộ diêu trên tóc bị lệch, búi tóc lỏng lẻo càng khiến nàng thêm xinh đẹp.

Đêm nay Tuyên Vương rất cao hứng, hắn không hiểu vì sao mình bị một mỹ nhân đầu gỗ huyền thoại trêu chọc thành như vậy, nhưng nàng thật sự là đầu gỗ, lúc đầu còn muốn đẩy hắn, bị hắn liếc nhìn thì ngoan ngoãn bất động. Tuyên Vương hài lòng nàng biết nghe lời nhưng Tuyên Vương nhanh chóng phát hiện, hắn không thể hoàn thành việc này nếu nàng không hợp tác.

Tuyên Vương chưa từng gặp phải tình huống tương tự.

Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy mỹ nhân nhắm chặt mắt, mặt trắng bệt như tờ giấy, hai tay run run nắm chặt tấm chăn bên cạnh.

Chuyện giường chiếu sung sướng mà sợ thành như vậy?

Tuyên Vương mất hứng ngay tức thì nhưng hắn đột nhiên nghĩ, nàng không có mẹ ruột, thượng thư phu nhân nuôi dưỡng nàng thành một mỹ nhân đầu gỗ đủ thấy không phải là mẹ kế tốt đẹp gì, có lẽ cũng không nói chuyện thân mật với nàng, nói cho nàng biết sự kỳ diệu của chuyện này.

Cho dù mẹ kế tốt bụng đến đâu, không phải con ruột sẽ không thân thiết, họ sẽ không quan tâm con cái cần gì và sẽ không cung cấp cho chúng.

Tuyên Vương chưa từng thương tiếc nữ nhân nào, đêm nay lại có chút thương hại đối với mỹ nhân đầu gỗ của Từ gia.

Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, kéo chăn, sau đó ôm mỹ nhân đang run rẩy vào lòng.

Hương Vân vẫn còn run.

“Không ai dạy nàng thị tẩm như thế nào hay sao?” Tuyên Vương nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của nàng, trầm giọng hỏi.

Hương Vân không biết quyển sách nhỏ tối hôm qua có được coi là Lỗ thị dạy nàng hay không, nhưng Vương gia đã hỏi như vậy, nàng gật đầu, hy vọng hắn thông cảm nàng chưa học, đừng trừng phạt nàng vì chuyện vừa nãy.

“Năm nay bao nhiêu tuổi?” Tuyên Vương tiếp tục hỏi, chuyển hướng chú ý của nàng.

Hương Vân nói: “Mười lăm.”

Thật ra nàng mười sáu tuổi, nhưng Từ gia đại cô nương mới mười lăm.

Tuyên Vương nhớ khi mình kết hôn cũng mới mười lăm, chuyện phòng the với Vương phi Tạ thị đối với hai người đều là chuyện cần làm, không có chút niềm vui thú.

Tuyên Vương không muốn tiểu mỹ nhân ngây thơ vô tri trong lòng mình đối phó với mình trong tâm trạng đó.

“Ngày thường ở nhà có sở thích gì?”

Một hai câu không thể khiến nàng quên đi sự thô lỗ vừa rồi của hắn, Tuyên Vương hướng dẫn từng bước.

Hương Vân không có bất kỳ sở thích nào, ít nhất sau khi trở thành đại cô nương của Từ gia, nàng không đủ tư cách có bất kỳ sở thích nào.

“Ta thích đọc sách.” Đó là cách duy nhất nàng có thể giết thời gian.

Tuyên Vương lại hỏi nàng đã đọc sách nào.

Hương Vân sống trong am ni cô một thời gian dài, đã đọc nhiều kinh nhất, nàng thậm chí có thể đọc thuộc lòng một số kinh.

Nhưng khi Vương gia hỏi, Hương Vân kể những sách nàng đọc sau khi tới kinh thành như “Nữ giới”, “Nữ đức”. Tuyên Vương không có hứng thú với loại này, hỏi nàng về nữ công thêu thùa, Hương Vân vừa nghe lời này, mới bình tĩnh lại run lên một chút.

Nàng không biết thêu thùa, nhìn thấy kim sẽ cảm thấy đau đớn toàn thân, ngay cả Lỗ thị cũng từ bỏ việc cho nàng học, sợ sự khác thường của nàng sẽ thu hút sự chú ý, dò hỏi điểm mấu chốt.

Lắc đầu, Hương Vân nói dối: “Ta thêu rất tệ.”

Tuyên Vương đã hiểu, Lỗ thị thật khắc nghiệt, ngay cả chuyện thêu thùa dành cho các khuê tú mà cũng không dạy nàng.

Sau một hồi trò chuyện, Tuyên Vương có ấn tượng cực kém đối với Lỗ thị, đồng thời cũng giận chó đánh mèo phụ thân Từ thượng thư của mỹ nhân, nếu Từ thượng thư quản gia nghiêm khắc thì làm sao Lỗ thị dám khắt khe với đích nữ mà người vợ đầu để lại?

Bởi vì đồng tình với mỹ nhân, đêm nay Tuyên Vương không vội viên phòng với nàng, vỗ vai nàng, nói nhỏ: “Ngủ đi.”

Hương Vân như trút được gánh nặng.

Hôm sau có cuộc họp trên triều, trời chưa sáng Tuyên Vương đã dậy để lên triều.

Hương Vân tiễn Vương gia, trở về phòng cũng không ngủ được, ngồi trên giường nghĩ lại chuyện tối hôm qua, không hiểu Vương gia rốt cuộc có giận nàng hay không.

Trời vừa sáng, Hương Vân đi kính trà thỉnh an Vương phi theo quy củ.

Hương Vân hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Vương gia, càng không biết tính tình và lai lịch của Tuyên Vương phi, cũng không có ai nhắc nhở nàng điều gì. Tới chỗ Vương phi, vừa ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân ngồi ghế chính trông già hơn Vương gia, Hương Vân ngạc nhiên, nàng không hề chuẩn bị trước, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

Vẻ mặt của Vương phi như thường lệ, Trương trắc phi ngồi bên cạnh giơ khăn che miệng cười, ba vị thiếp thất khác nhìn khó phân biệt.

Hương Vân không học được gì ở Từ gia, trong một tháng vào cung tham dự tuyển tú đã học rất nhiều quy củ, nhận ra mình đã phạm sai lầm, Hương Vân kịp thời khôi phục vẻ mặt cung kính, quỳ trên tấm nệm hương bồ, quy củ thỉnh an Tuyên Vương phi.

Trong lòng Tuyên Vương phi không có Tuyên Vương, cũng không có hứng thú đối với các nữ nhân trong vương phủ, hôm nay hoàn toàn là vì nghi thức cần kính trà, nếu không nàng sẽ không gặp vị mỹ nhân Từ thị mới tới này.

Sau khi uống trà của Hương Vân, Tuyên Vương phi nhàn nhạt nói: “Ta không khoẻ nên không thích quấy rầy. Sau này cứ đầu tháng thì các ngươi đến đây thỉnh an, ngày thường không có việc gì thì ở trong viện của mình. Ta không có tinh thần quản các ngươi, nhưng nếu có người vi phạm quy củ, sử dụng thủ đoạn hậu trạch để tranh giành tình cảm, một khi có bằng chứng rõ ràng, ta và Vương gia sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Lời nói nhàn nhạt là uy nghiêm của Vương phi, Hương Vân run rẩy dập đầu, thề rằng mình nhất định sẽ tuân thủ quy củ.

“Ừm, sau này tận tâm hầu hạ Vương gia.”

“Dạ”

Sau lễ kính trà, Tuyên Vương phi muốn đi nghỉ ngơi, bảo các phụ nhân lui ra.

Hương Vân dẫn nha hoàn Tri Thư đi theo sau Trương trắc phi và ba vị thiếp thất.

Rời khỏi viện của Vương phi, Trương trắc phi quay đầu xem xét Hương Vân một chút, khẽ cười: “Khuôn mặt nhỏ nhắn thật đáng yêu, đáng tiếc là một đầu gỗ.”

Trong vương phủ có người mới sắp đến, người chưa vào cửa, người của các viện đã biết rõ ràng chi tiết về người mới.

Vương phi đã có thế tử, địa vị vững chắc, nhưng Vương phi không tranh giành tình cảm, Vương gia cũng không bước vào phòng Vương phi từ lâu, ngược lại Trương trắc phi đã sinh nhi tử, có thể định kỳ thay phiên thị tẩm, địa vị chỉ ở sau một mình Vương phi trong Tuyên Vương phủ. Tuyên Vương phi không quan tâm Tuyên Vương có bị người mới quyến rũ hay không, nhưng Trương trắc phi để ý.

Tuy nhiên, Trương trắc phi không để mắt đến một mỹ nhân đầu gỗ.

Nàng ngẩng cao đầu bước đi.

Vương phi, trắc phi, thậm chí Vương gia cũng chưa tỏ rõ thái độ với mỹ nhân mới, ba thiếp thất khác cũng không dám kết giao với Hương Vân, lần lượt tránh ra.

Hương Vân dẫn Tri Thư trở về viện của nàng, trên cửa viện ghi “Lãm Vân Đường”.

Hương Vân nhìn chữ “Vân” ở giữa, thất thần một lúc.

Mặc dù Tri Thư trung thành với Lỗ thị, nhưng cũng muốn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô nương, kẻo đại cô nương gặp rắc rối sẽ liên luỵ đến nhà mẹ ruột. Thấy nàng nhìn tấm bảng xuất thần, Tri Thư nói nhỏ: “Tên của hậu viện ở vương phủ do Vương phi đặt, đưa cho Vương gia xem và lựa chọn, cô nương thích thì tốt, không thích cũng đừng để lộ dấu vết.”

Lời này có ý cảnh cáo.

Hương Vân đi vào.

Không phải là nàng không thích, ngược lại rất vui vì chỗ ở có chữ trùng tên của mình, nhìn thấy thân thiết.

Trở về địa bàn của mình, Tri Thư và Tri Lễ bắt đầu giải thích cho nàng về tình hình của mọi người trong vương phủ.

Hương Vân vừa nghe vừa nhớ, dù sao nàng chỉ muốn thoát khỏi những ngày bị kim đâm, ở trong vương phủ có ăn có uống là đủ rồi, nàng không có ý tranh giành tình cảm, Vương gia tới chỗ nàng càng ít thì khả năng nàng bị lộ tội khi quân càng thấp, Hương Vân hy vọng tối hôm qua nàng hầu hạ không tốt, Vương gia ghét bỏ nàng, không bao giờ tới nữa.

Hương Vân ở trong phòng cả ngày, đọc sách đem từ Từ gia đến, xem mệt, nàng nằm lên giường nghỉ ngơi, thầm niệm kinh.

Người thường cảm thấy kinh rất tẻ nhạt, Hương Vân đã quen tìm được sự bình an từ kinh kệ.

Phật nói thiện ác có nghiệp báo, Hương Vân không cầu xin những người ác độc đã tra tấn nàng bị báo ứng, chỉ cầu Phật Tổ thương xót nàng đã chịu nhiều đau khổ, phù hộ nàng từ đây về sau có cuộc sống yên ổn, phù hộ cho bí mật của nàng không bị người khác vạch trần, phù hộ ca ca Triệu Yến Bình của nàng bình an và giàu có, nếu có ngày gặp lại nơi chín suối, huynh muội có thể đoàn tụ.

—-

Theo quy củ thị tẩm trong vương phủ, người mới vào cửa được thị tẩm ba đêm liên tục.

Người mới ở đây là lương thiếp được mời vào đàng hoàng.

Hương Vân trên danh nghĩa là đích nữ của nhà Từ thượng thư, có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này, mặc dù nàng rất muốn tránh.

Hoàng hôn buông xuống, Tuyên Vương từ bên ngoài trở về, ngồi trong thư phòng một lúc rồi đến Lãm Vân Đường dùng cơm.

Hương Vân đã được dặn dò phải chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón Vương gia.

Nàng làm đại cô nương của Từ gia, ngoài nhan sắc thì thật sự không tìm thấy chỗ nào đáng khen, bị người ta gọi là mỹ nhân đầu gỗ cũng không uất ức, cũng may nàng vui vẻ chịu đựng, bằng lòng làm đầu gỗ.

Đây cũng là lần đầu tiên Tuyên Vương nhìn thấy nàng vào ban ngày, như Tạ Hoàng Hậu nhận xét, mỹ nhân tuy đẹp nhưng không có khí chất, bên cạnh Tuyên Vương không thiếu mỹ nhân, ăn vài lần sẽ chán ngấy.

Tuyên Vương đúng là không thích chung phòng với đầu gỗ, đi các viện khác thì các nữ nhân tranh nhau nịnh bợ hắn, tới chỗ mỹ nhân này thì ngược lại, giống như cái mõ trong tay hòa thượng, gõ một cái thì nàng vang một tiếng, không gõ thì nàng không có phản ứng, hắn là Vương gia mà phải chủ động nói chuyện với nàng.

Tuyên Vương làm việc cả ngày đã quá mệt mỏi, không muốn lãng phí lời nói, sau khi ăn xong đi lòng vòng trong phòng nàng, cầm cuốn sách nàng đang đọc lật xem, có một mỹ nhân đầu gỗ đi theo phía sau. Đi một vòng, trời cũng nhá nhem tối, Tuyên Vương ra lệnh cho bọn nha hoàn chuẩn bị nước, ngâm chân rồi chuẩn bị ngủ.

Đương nhiên không đơn giản là ngủ, mỹ nhân đầu gỗ không phải đầu gỗ thật, thân thể mềm mại, dáng người cũng uyển chuyển.

Biết nàng không hiểu chuyện gì, đêm nay Tuyên Vương rất dịu dàng, ngoại trừ không hôn lên môi nàng do phản cảm việc tiếp xúc nước miếng, Tuyên Vương dùng tất cả sự chu đáo và kiên nhẫn mà hắn không dành cho nữ tử khác lên người Hương Vân. Những chiến thuật này có hiệu quả với người khác, nhưng với Hương Vân thì không, không ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi của nàng.

Tuyên Vương lại bại trận.

“Nàng rốt cuộc sợ cái gì?” Tuyên Vương hỏi với tâm trạng không thoải mái.

Hương Vân run rẩy nói: “Sợ đau.”

Tuyên Vương vỗ trán, ban ngày đầu gỗ, sao lúc này không đầu gỗ chút nào?

Đêm thứ ba, Tuyên Vương đã chuẩn bị sẵn một bầu rượu.

Người say sẽ dễ dàng buông lỏng cảnh giác, quên sự sợ hãi, Tuyên Vương nghĩ, chỉ cần mỹ nhân nếm trải mùi vị sẽ không sợ nữa.

Nữ tử nhu nhược, nghe nói tửu lượng không tốt, Tuyên Vương cảm thấy hắn chuẩn bị một bầu là đủ.

Hắn rót một chén cho mình, một chén cho mỹ nhân, Hương Vân là người đầu tiên để Tuyên Vương điện hạ tự mình rót rượu.

Hương Vân không hiểu vì sao Vương gia muốn nàng uống rượu, nàng ngoan ngoãn uống một chén, mặt không đỏ, Tuyên Vương hỏi chuyện, nàng trả lời rõ ràng.

Tuyên Vương quan sát thời gian một bữa cơm, phát hiện nàng không say, không liên quan gì đến tốc độ uống rượu.

Tuyên Vương không tin chuyện ma quỷ, sai người lấy một vò rượu mạnh đến, tiếp tục yêu cầu Hương Vân uống cùng hắn.

Hương Vân lờ mờ cảm giác được, hình như Vương gia không vui lắm.

Vậy nàng càng phải ngoan ngoãn uống thêm.

Tửu lượng của Hương Vân được luyện ở am ni cô, am chủ của am ni cô muốn nàng dù say không biết gì cũng có thể lấp liếm, ban đầu nửa chén rượu bình thường là có thể khiến tiểu Hương Vân say mèm, sau đó tiếp tục uống, khi Hương Vân rời khỏi am ni cô, nàng có thể uống hết một vò rượu, mặt đỏ nhưng rất tỉnh táo.

Tuy nhiên am chủ cho nàng uống loại rượu gạo bình thường, rượu càng mạnh thì càng đắt, am chủ tiếc tiền.

Đêm nay Tuyên Vương lấy rượu mạnh hạng nhất, hai người mỗi người uống một nửa, say tới bảy phần.

Hết rượu, Tuyên Vương nhìn gương mặt đỏ bừng của mỹ nhân, một tay chống bàn, cuối cùng đã say, Tuyên Vương mỉm cười, ném vò rượu, bước tới, nắm tay mỹ nhân kéo vào lòng.

Hương Vân ôm hắn theo bản năng.

Tuyên Vương một tay ôm eo nàng, một tay nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt mờ sương của nàng hỏi: “Đầu gỗ cũng say à?”

Đầu Hương Vân choáng váng, híp mắt: “Đầu gỗ? Ai là đầu gỗ?”

Tuyên Vương cười nói: “Nàng đó, bọn họ đều nói nàng là mỹ nhân đầu gỗ, bổn vương thấy nàng cũng giống đầu gỗ.”

Đây là lời mắng người, Hương Vân say nhưng không thích nghe, cằm bị nâng cũng không thoải mái, nàng vừa phản đối vừa muốn vùng ra khỏi vòng tay hắn: “Ngài mới là đầu gỗ, ta là cô nương, ta là đại cô nương của Từ gia, ta tên là Từ Uyển Nghi, cha ta là……”

Nàng mơ hồ không rõ, vừa nói vừa rơi nước mắt, như thể gặp phải nhiều chuyện thương tâm.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bản thân Tuyên Vương chưa bao giờ say quá trớn, nhưng từng thấy quan viên văn võ say rượu trong các bữa tiệc ăn mừng, cả đám uống đến độ đỏ mặt tía tai, có người thừa dịp say rượu để kể lể than thở, nhưng những hán tử đỏ mặt không giống mỹ nhân trước mắt, vẻ đẹp say khướt lộ ra sự mong manh và quyến rũ tột cùng, sau khi đẩy hắn ra thì lảo đảo ngồi xuống giường vô cùng duyên dáng, ngoan ngoãn ngồi đó rơi lệ kể lể gia cảnh.

Tuyên Vương nhìn nàng vừa khóc vừa kể.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng cảnh nàng bị đưa đến am ni cô khi còn nhỏ, cha ruột không quan tâm đến nàng, mẹ kế quá khắc nghiệt, nàng rõ ràng là đích nữ của nhà quan nhưng lại bị ép thành cô nhóc đáng thương, chỉ có thể nói chuyện với chính mình, nàng có một người cha làm quan, nàng là đại cô nương của Từ gia, sớm muộn gì cũng có thể rời khỏi am ni cô.

Kết quả thì sao, tuy nàng đã tới kinh thành nhưng phụ thân vẫn lơ là nàng, không ai coi trọng nàng, còn bắt nàng làm một đầu gỗ.

Mỹ nhân khóc đến mức vạt áo ướt đẫm, nghĩ đến nước mắt cũng do hắn gây ra, liếc nhìn bàn tiệc, Tuyên Vương thở dài, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng nói: “Được rồi, sau này không bắt nàng uống rượu nữa.”

Hương Vân chưa bao giờ được dỗ dành dịu dàng như vậy, nàng nức nở ngẩng đầu lên.

Tuyên Vương mỉm cười, lau giọt lệ nơi khóe mắt.

“Ngài thật đẹp.” Mỹ nhân đang khóc vô cùng đáng thương đột nhiên lẩm bẩm, đôi mắt đẫm lệ đánh giá khuôn mặt của hắn, hiển nhiên cũng là khen hắn.

Tuyên Vương mím môi theo bản năng.

Mỹ nhân say rượu nhìn thấy, đột nhiên giơ tay nâng khóe miệng hắn: “Như vậy khó coi lắm, cười mới đẹp.”

Say rượu đùa nghịch hắn, Tuyên Vương hơi bực, nắm cổ tay nàng kéo xuống.

Mỹ nhân say rượu vẫn muốn hắn cười, quấn lấy hắn ăn vạ.

Tuyên Vương điện hạ rót rượu cho nàng vì có mục đích khác, hiện tại mỹ nhân tự mình tới cửa, Tuyên Vương sẽ không khách khí.

Khi rèm rơi xuống, quần áo của Vương gia và mỹ nhân lần lượt bay ra ngoài, mỹ nhân lúc khóc lúc cười, rồi lại khóc……

Ngày hôm sau, Tuyên Vương lần đầu tiên dậy muộn.

Nhìn sắc trời bên ngoài, Tuyên Vương thầm sửng sốt, lập tức ngồi dậy.

Hương Vân bị hắn đánh thức, vừa mở mắt thì nhìn thấy một tấm lưng trắng nõn đầy vết xước móng tay, sau vai trái còn có một dấu răng rõ ràng.

Hương Vân ngây người nhìn cảnh này.

Tuyên Vương cảm giác được, quay đầu lại, thấy nàng hoảng sợ như chú nai con túm chăn trùm lên đầu, lừa mình dối người, Tuyên Vương mỉm cười, dặn dò nàng: “Ban ngày lo nghỉ ngơi cho khỏe, buổi tối ăn cùng nhau.”

Mỹ nhân đầu gỗ ban ngày cứng nhắc, buổi tối hoàn toàn là yêu tinh, một đêm làm sao đủ.

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187