Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt

Editor: Trà Xanh

Ngày thứ hai ở Kinh Châu, Triệu Yến Bình chính thức thẩm vấn Ngụy Chí Thành. Dựa vào lời khai của Ngụy Chí Thành, hắn thẩm vấn mọi người ở Ngụy gia, hàng xóm và vài công nhân quen với Ngụy Chí Thành ở bến tàu chở hàng, xác nhận trong bảy vụ án đốt xác trước đây, Ngụy Chí Thành có bằng chứng cho thấy có ít nhất ba lần không có khả năng phạm tội, bởi vậy kết luận hung thủ chân chính gây ra bảy vụ án là người khác.

Lục tri phủ không vui lắm, nhưng khi cần hợp tác với Triệu Yến Bình, hắn vẫn để các phủ nha hợp tác.

Triệu Yến Bình dành vài ngày ở chỗ bảy xác chết và bảy địa điểm xảy ra vụ án, buổi tối chong đèn đọc hồ sơ từ vụ án đốt xác đầu tiên đến những vụ án có liên quan đến hỏa hoạn được cất giữ trong phủ nha mười lăm năm trước. Hồ sơ chất đầy mấy cái rương, bởi không có ai xử lý hàng năm nên bám đầy bụi, có sâu mọt, có chữ bị nhòe vì ẩm ướt, Triệu Yến Bình dẫn theo Đái Xương và Lý Nghiêm, mỗi đêm cùng nhau đọc đến giờ Tý. {Truyện được edit và đăng tại lamsonthuymac*wordpress*com}

Đọc hồ sơ hết mười ngày đêm. Vào ban ngày, Triệu Yến Bình dẫn hai người đi dò hỏi các bên liên quan đến vụ đốt phá đáng chú ý nhưng không tìm được gì.

“Đại nhân, vì sao ngài không đến điều tra người nhà của ba nạn nhân đã biết trước?” Đái Xương mệt mỏi hỏi khi trở về không thành công.

Triệu Yến Bình giải thích: “Ta đã xem những lời họ trần thuật, trực tiếp đến hỏi vẫn là những điều đó, tìm hiểu tin tức khác trước, có lẽ phát hiện được đầu mối mới.”

Đái Xương và Lý Nghiêm liếc mắt nhau, cảm thấy Triệu đại nhân nói có lý, nhưng cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ Triệu đại nhân đã nhớ tất cả những gì đã đọc trong mười mấy ngày qua?

Lại là một ngày mới, Triệu Yến Bình yêu cầu Lý Nghiêm phân loại bốn vụ đốt xác tiếp theo xảy ra vào năm phủ nha Kinh Châu nhận được báo cáo của bá tánh về chuyện dân cư mất tích, đặc biệt là danh sách những bá tánh bị mất tích xảy ra trước và sau vụ án đốt xác, hắn dẫn Đái Xương đi điều tra người nhà của ba nạn nhân đầu tiên.

Nạn nhân đầu tiên là Trương Phúc, khi chết 27 tuổi, mẫu thân lớn tuổi trong nhà đã qua đời, chỉ còn phụ thân, có thê tử là Dương thị và một nhi tử mười tuổi.

Trương lão đầu hơn 50 tuổi, bởi vì nghèo khổ nên mỗi ngày đều lên núi đốn củi. Dương thị nhận việc giặt đồ cho người khác, làm lụng vất vả nên trông nàng lớn tuổi và hốc hác hơn tuổi thật. Cả bố chồng và con dâu rất cần cù, nuôi dạy hài tử rất tốt, nhìn chúng rắn chắc và hiểu chuyện.

Trương lão đầu không có ở nhà. Nhắc tới cái chết của Trương Phúc, con của hắn năm đó còn nhỏ không có ấn tượng. Dương thị tuy thấy Triệu Yến Bình thì có chút đề phòng nhưng cũng thành thật, hỏi cái gì đáp cái nấy, không khác với những lời trần thuật khi chuyện xảy ra năm xưa, nói rằng Trương Phúc thích uống rượu, đôi khi thường xuyên đi ra ngoài một hai ngày mới về. Nàng và công công đã quen, đến khi phủ nha phát hiện một xác cháy đen, bảo bá tánh có người nhà bị mất tích đến nhận dạng, công công đi xem mới nhận ra phía sau lưng của Trương Phúc bởi vì sát mặt đất nên quần áo không cháy hết.

Không biết có phải do thời gian trôi qua đã lâu hay không, Dương thị chỉ trầm giọng kể lại, không có chút đau thương.

Triệu Yến Bình bảo Đái Xương ở lại chờ Trương lão đầu trở về. Hắn đi ra khỏi Trương gia, bước dọc theo con phố đi dạo một vòng, nhìn thấy một vị lão giả thì dừng lại, hỏi thăm lão giả về tính cách của Trương Phúc.

Hầu như mọi người ở Kinh Châu đều biết về vụ đốt xác, biết có quan kinh thành tới điều tra, lão giả phấn khích nói rất nhiều. Trương Phúc chẳng nên thân, uống say rượu thì thích đánh tức phụ, mẹ ruột khuyên can thì bị hắn đẩy chết, Dương thị trung thực nên đã chịu nhiều uất ức. Khi Trương Phúc mới chết, quan phủ còn nghi ngờ là do Dương thị làm, nhưng Dương thị luôn ở nhà nuôi hài tử, người nhà mẹ ruột cũng không có bằng chứng đi ra khỏi thành. Đến khi phát hiện vụ đốt xác khác, Dương thị mới được rửa sạch mối nghi ngờ.

Triệu Yến Bình nhíu mày, hồ sơ của phủ thành không đề cập tật xấu đánh thê tử của Trương Phúc.

Tìm hàng xóm khác hỏi, hầu như đều nói giống nhau, Triệu Yến Bình đến nhà thứ hai một mình.

Nạn nhân thứ hai là một lão thái thái, nhà chồng họ Tào, khi chết đã ngoài 50 tuổi, vì làm rớt túi tiền mới xác định được danh tính. Hiện giờ bạn già của lão thái thái đã chết, trong nhà có ba nhi tử, ba con dâu, có con trai gái đầy đủ. Theo lời ba nhi tử của Tào gia, lão thái thái chưa từng có thù với ai, không biết vì sao gặp xui xẻo bất ngờ. Đương nhiên nhi tử sẽ không nói mẹ ruột sai, Triệu Yến Bình hỏi ba con dâu, ba con dâu cũng trả lời giống nhau.

Triệu Yến Bình thấy hai tôn tử của lão thái thái đều 15-16 tuổi, một cháu gái khoảng 13 tuổi. Hắn gọi ba hài tử vào trong viện hỏi chúng nhớ lại xem lão thái thái có từng xúc phạm ai không, hoặc có làm chuyện gì khiến người khác hận không.

Đại tôn tử và nhị tôn tử đều nói không có, cháu gái Phương nhi 13 tuổi dường như nghĩ đến gì đó, muốn nói nhưng lại thôi.

Triệu Yến Bình yêu cầu hai tôn tử của Tào gia về phòng, hắn từng bước động viên Phương nhi.

Phương nhi thấy hắn tuấn tú và ôn hòa, túm làn váy nói: “Tổ mẫu bất công, trong nhà chỉ cho cha, thúc bá, ca ca và đệ đệ ăn thịt, không cho nữ nhân chúng ta ăn. Bà còn thích mắng tam thẩm, lúc đó tam thẩm chưa sinh hài tử, tổ mẫu mỗi ngày làm đủ loại thuốc cổ truyền bắt tam thẩm ăn, tam thẩm nhiều lần bị bà răn đe đến phát khóc.”

Triệu Yến Bình nhìn ngôi nhà của Tào gia.

Phương nhi tựa như biết hắn đang nhìn gì nên nói: “Đường đệ và đường muội được sinh ra sau khi tổ mẫu đã mất.”

Triệu Yến Bình trầm ngâm.

Phương nhi thấy hắn nhìn vào phòng, vội van xin hắn: “Đại nhân đừng hỏi tam thẩm, đừng hỏi ai hết, nếu không cha mẹ biết ta nói bậy nhất định sẽ đánh ta!”

Tiểu cô nương cầu xin rất đáng thương, Triệu Yến Bình đồng ý, sau khi rời khỏi Tào gia, hắn đi tìm hàng xóm lân cận để xác minh, sự việc nhanh chóng được xác nhận.

Triệu Yến Bình đến nhà nạn nhân thứ ba.

Nam hài bị thiêu chết khi mới 11 tuổi, là con trai duy nhất trong nhà, phụ thân là Trịnh Dũng 46 tuổi, bởi vì hàng năm bện chiếu nên lưng bị còng, tóc mai cũng nhiễm một lớp bụi trắng. Thê tử Lương thị của hắn tái giá đi nơi khác sau khi nhi tử chết, chưa bao giờ quay về. Hồ sơ cũng ghi rằng Trịnh Dũng từng vào nhà lao vị tội trộm cắp, sau khi ra tù thì cưới vợ Nghê thị, lấy nhau nhiều năm nhưng không có con, Nghê thị không chịu nổi sự đánh đập của Trịnh Dũng nên nhảy sông tự tử. Sau đó Trịnh Dũng cưới Lương thị, cuối cùng sinh được nhi tử. Trịnh Dũng rất vui, từ đó quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, không làm chuyện có lỗi với người khác, con của hắn cũng chưa từng mất lòng ai.

Người lớn dễ sinh lòng thù hận, chỉ có hài tử 11 tuổi khó có thể bị lôi vào sự hận thù đốt xác, phủ nha viết chi tiết về hoàn cảnh của Trịnh gia để chứng minh hung thủ hoàn toàn tùy ý giết người, ba nạn nhân không có quan hệ gì với nhau. Ngụy Chí Thành chắc chắn là hung thủ.

Dựa theo hồ sơ, ba vụ án này vốn không có điểm đặc biệt đáng chú ý trong mắt Triệu Yến Bình, biết được nạn nhân thứ nhất Trương Phúc lúc còn sống có tật xấu đánh thê tử, biết nạn nhân thứ hai lão thái thái đã từng khe khắc với con dâu vì không sinh được hài tử, gia đình Trịnh Dũng có rất nhiều điều đáng để tra xét.

Cửa nhà Trịnh gia mở toang, Trịnh Dũng ngồi bện chiếu trong viện với khuôn mặt già nua, vẻ mặt u ám. Với gương mặt này, không ai nhìn ra khi hắn còn trẻ đã từng vào nhà lao vì trộm cắp, còn đánh thê tử đến nỗi thê tử chịu không nổi, phải nhảy sông tự sát.

Khi nghe Triệu Yến Bình giới thiệu bản thân, Trịnh Dũng ném cho Triệu Yến Bình một băng ghế nhỏ, hắn tiếp tục cúi đầu bện chiếu, đôi tay già nua di chuyển khéo léo và linh hoạt.

Triệu Yến Bình hỏi một ít vấn đề như thường lệ, ví dụ như phu thê Trịnh Dũng có kẻ thù nào không, nhi tử của Trịnh Dũng có bắt nạt con của người khác hay không.

Trịnh Dũng chỉ lắc đầu, chỉ khi nhắc tới nhi tử chết thảm thương của mình, Trịnh Dũng liếc nhìn Triệu Yến Bình: “Quan phủ các ngài vô dụng, không bắt được hung thủ, có thể trả xác nhi tử cho ta hay không? Nó còn nhỏ, một người lẻ loi trên trời, nhập thổ sớm chút để sớm đầu thai.”

Vào lúc này, trong ánh mắt già nua của Trịnh Dũng rốt cuộc lộ ra vẻ đau khổ không thể che dấu.

Triệu Yến Bình đột ngột hỏi hắn: “ Hồ sơ ghi rằng, vợ cũ Nghê thị của ngươi nhảy sông tự tử, có tìm được thi thể không?”

Mí mắt Trịnh Dũng giật hai cái, mờ mịt hỏi Triệu Yến Bình: “Vì sao đột nhiên hỏi nàng?”

Triệu Yến Bình nhìn chằm chằm hắn: “Nếu không tìm được thi thể, nàng có thể còn sống sau khi nhảy xuống sông, hơn nữa hận ngươi đã đánh nàng quanh năm, biết được ngươi sinh nhi tử nên quay về trả thù.”

Trịnh Dũng nắm chặt nan trong tay, mặt ủ rũ: “Không thể nào, ta tự mình chôn nàng, nhưng dù nàng còn sống, nàng không thể thiêu chết Lộc tử, nàng nhát gan, không làm chuyện thế này…”

“Nếu một người hận tới cực điểm, chuyện gì cũng có thể làm được.” Triệu Yến Bình ngắt lời hắn.

Trịnh Dũng đột nhiên bật dậy, ném nan trong tay xuống đất, chỉ vào Triệu Yến Bình mắng: “Ta đã nói không phải nàng tức là không phải nàng! Các ngài là thứ vô dụng, không tìm được hung thủ nên tùy tiện nghi ngờ người khác. Dù Nghê thị hận ta, dù Lộc nhi là do nàng thiêu chết, vì sao nàng phải thiêu nhiều người như vậy? Nàng làm gì can đảm như vậy…”

Nói tới đây, sắc mặt Trịnh Dũng chợt thay đổi, nhìn Triệu Yến Bình, nhìn xung quanh căn nhà trống rỗng của mình một vòng, cả người run rẩy: “Chẳng lẽ nàng trở thành quỷ? Trở thành quỷ cho nên nàng to gan, người nào cũng dám giết? Không, không thể nào, nếu nàng thực sự có bản lĩnh, người thứ nhất bị giết là ta, nhất định không phải nàng!”

Lẩm bẩm xong, Trịnh Dũng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hà hổn hển, đang gấp gáp thở thì phát hiện Triệu Yến Bình đứng đối diện nhìn hắn chằm chằm, Trịnh Dũng ngưng thở, ánh mắt nhanh chóng chuyển động, từ từ khôi phục dáng vẻ u ám trước đây.

“Ta đã nói những gì mình biết, ngài đi đi.” Trịnh Dũng vừa nhặt nan bị hắn ném dưới đất lên, vừa nói yếu ớt.

Triệu Yến Bình liếc hắn rồi đi ra khỏi Trịnh gia.

Đái Xương từ phía ngõ khác chạy tới, hóa ra Trương lão đầu vào núi đốn củi đã trở lại, lời khai giống trong hồ sơ, không có gì mới.

“Đại nhân, bên này thì sao?” Đái Xương vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

Triệu Yến Bình nghiêm mặt và dặn dò: “Theo ta đến nhà xác.”

Sắc mặt Đái Xương suy sụp, hắn thật sự không muốn nhìn những cái xác cháy đen đó.

Không muốn cũng phải đi, Triệu Yến Bình bảo hắn lần lượt đẩy nắp của bảy cỗ quan tài ra, tiết lộ tình hình bên trong.

Trong ba quan tài đầu tiên, ngoại trừ xác chết còn có đồ vật xác nhận danh tính của ba người, Trương Phúc để lại mảnh vải chưa cháy phía sau lưng, lão thái thái để lại túi tiền màu xanh đậm bị rớt gần chỗ thi thể, nhi tử của Trịnh gia để lại khóa trường sinh bằng bạc bị rớt gần thi thể.

Bốn người phía sau trơ trụi không có gì.

Triệu Yến Bình đứng trước quan tài của nhi tử Trịnh gia, hỏi Đái Xương: “Nếu ngươi là hung thủ, ngươi giết người, ngươi có để ý quan phủ sẽ tìm thấy người này, hay điều tra danh tính người nọ không?”

Đái Xương gật đầu: “Chắc chắn rồi, có lẽ không ngủ được.”

Triệu Yến Bình hỏi tiếp: “Nếu ngươi biết người chết thứ nhất còn một mảnh quần áo chưa đốt sạch, lần sau lại giết người khác, ngươi sẽ làm thế nào?”

Đái Xương nghĩ một lúc rồi nói: “Ta phải nhìn chằm chằm lâu hơn để xác định toàn bộ quần áo đã cháy hết.”

Triệu Yến Bình chỉ về phía quan tài của lão thái thái: “Vậy ngươi biết người chết thứ hai làm rớt túi tiền ở gần đó, khi giết người thứ ba, ngươi sẽ làm gì?”

Đái Xương: “Đương nhiên sẽ kiểm tra cẩn thận…”

Nói một nửa, Đái Xương đột nhiên phản ứng, chỉ vào khóa trường sinh mà nhi tử Trịnh gia để lại, khiếp sợ nói: “Khóa trường sinh này là hung thủ cố ý để lại?”

Triệu Yến Bình gật đầu, trầm giọng nói: “Hung thủ rất thông minh. Ngươi thấy đó, bốn người sau đều bị thiêu sạch không để lại manh mối nào, khi giết nhi tử của Trịnh gia đã để lại đồ vật rõ ràng như vậy, cùng một sai lầm với vụ án thứ hai, chứng tỏ hắn cố ý để lại khóa trường sinh, cố ý để Trịnh Dũng nhận ra rằng người chết là con hắn.”

Đái Xương vỗ tay thật lớn: “Hung thủ có thù với Trịnh gia!”

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187