Chương 102: Tuyên Vương

Editor: Trà Xanh

Triệu Hương Vân bị Triệu nhị thúc bán lúc 6 tuổi, hiện giờ đã hai mươi năm trôi qua, tuy Triệu Yến Bình không bỏ cuộc, A Kiều cũng từng cầu xin Bồ Tát phù hộ hai anh em được đoàn tụ, nhưng sâu trong nội tâm, A Kiều cũng cho rằng khả năng Triệu Yến Bình tìm được muội muội vô cùng xa vời.Cho nên, gặp một mỹ nhân cực giống Liễu thị đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, A Kiều như đang nằm mơ, cảm thấy không chân thật, cho đến khi Giang nương tử đưa bạc cho nàng, A Kiều mới hoàn hồn. Dù mình đoán sai, dù mỹ nhân đó chỉ cực giống Liễu thị nhưng không có quan hệ gì với Triệu gia, A Kiều cũng cần đuổi theo hỏi một câu!

Không liên quan gì đến tình cảm của nàng đối với Triệu Yến Bình, A Kiều muốn giúp gia đình đoàn tụ.

Đẩy cửa phòng thu chi ra, A Kiều nắm túi tiền vội vàng đuổi theo.

Con phố chính rất dài, chợ đèn hoa sắp kết thúc, trên đường phố chỉ còn dăm ba bá tánh, bởi vậy tuy rằng đôi nam nữ thần tiên kia đã đi một khoảng xa, A Kiều vẫn nhận ra bọn họ. Nàng chầm chậm chạy theo, nhưng khi nàng cách hai người chỉ còn 50 bước, một bóng đen đột ngột che trước mặt nàng, cản đường nàng.

A Kiều nhìn đối phương kinh sợ.

Đó là một nam nhân có khuôn mặt bình thường mặc đồ đen, đi trên đường sẽ không khiến cho ai chú ý, nhưng lúc này A Kiều nhìn ánh mắt hắn lạnh băng giống cơn gió giữa trời đông giá rét, ở cổ tay áo hắn còn lộ ra một phần cán dao.

Toàn thân A Kiều sắp đông cứng, người này muốn giựt tiền hay cướp người?

Phía sau vang lên tiếng bước chân, A Kiều quay đầu thấy Giang nương tử đuổi theo, A Kiều hơi khôi phục chút can đảm, đang định cảnh cáo đối phương, nam nhân mặc đồ đen đột nhiên mở miệng, lạnh lùng hỏi nàng: “Ngươi cũng là người tiệm thêu? Đi theo chủ tử của chúng ta làm gì?”

Chủ tử?

A Kiều nhìn phía trước, thấy đôi nam nữ đi tới một chiếc xe ngựa, nam tử đang đỡ nữ tử lên xe, A Kiều vội vàng giải thích: “Chủ tử các ngươi đưa quá nhiều bạc, ta muốn thối lại.”

Trong mắt nam nhân mặc đồ đen hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Thưởng cho các ngươi, trở về đi, chủ tử của chúng ta không thích người ngoài quấy rầy.”

Xe ngựa đã xuất phát, A Kiều nhìn xe ngựa, lại nhìn nam nhân mặc đồ đen trước mặt, nghĩ thầm hộ vệ lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, vị nam chủ tử kia sẽ rất khó tiếp cận, nàng đi dò hỏi thân phận của mỹ nhân, liệu có làm mất lòng vị nam chủ tử không? Có khiến bản thân mình và mỹ nhân đều gặp rắc rối không?

“Được, vậy đa tạ chủ tử các ngươi, xin hỏi chủ tử các ngươi là…”

“Không muốn chết thì đừng hỏi lung tung, cẩn thận xui xẻo từ miệng mà ra.” Nam nhân mặc đồ đen lạnh giọng ngắt lời A Kiều, chỉ về hướng cửa hàng: “Quay về, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Nói xong, con dao găm trong tay áo hắn hiện ra hoàn toàn, bị hắn nắm trong tay.

A Kiều nhát gan và trân trọng tính mạng, nàng xoay người quay về.

“Bà chủ, có chuyện gì?” Giang nương tử gặp nàng, thấy sắc mặt nàng không ổn, thở hổn hển hỏi.

A Kiều lén quay đầu lại, thấy nam nhân mặc đồ đen vẫn đứng tại chỗ, nàng vừa kéo Giang nương tử về vừa nói qua loa rằng mình định thối tiền nhưng người ta không cần.

Từ Giang nương tử đến bốn nha hoàn bên cạnh A Kiều, không ai biết nàng suy nghĩ điều gì.

Cửa hàng đóng cửa, đám nha hoàn cũng đi nghỉ ngơi, A Kiều không ngủ được, trong đầu toàn là bóng dáng của đôi nam nữ.

Nghĩ đến gì đó, A Kiều vén chăn, khoác thêm áo choàng xuống giường, cầm đèn đi vào phòng thêu.

A Kiều thích nghiên cứu mẫu thêu mới, khi rảnh rỗi sẽ tự tay làm vài thứ linh tinh, phòng thêu có đủ loại nguyên liệu, cũng có giấy và bút mực để nàng viết viết vẽ vẽ. Nữ công của A Kiều và kỹ năng vẽ đều được học trong bốn năm ở Hoa Nguyệt Lâu, nữ tiên sinh dạy nàng đã khen rằng nàng khéo tay, tuy nhiên A Kiều không biết trình độ vẽ của nàng ở mức độ nào, dù sao những mẫu thêu hoa và phong cảnh mà nàng nghĩ ra rất được khách nữ yêu thích.

A Kiều cũng học vẽ người, nhưng ít khi vẽ. Sau khi rời Hoa Nguyệt Lâu, A Kiều chỉ lén vẽ Triệu Yến Bình vài lần, cũng coi như có bảy phần tương tự.

Trời giá rét, chỉ có phòng ngủ đốt lửa than, A Kiều ôm văn phòng tứ bảo trở lại phòng ngủ, ngồi trước chậu than sưởi ấm tay, sau đó bắt đầu mài mực.

Không cần vẽ mỹ nhân, nàng giống thái thái Liễu thị như đúc, chỉ trẻ trung xinh đẹp hơn và thiếu sự thăng trầm như Liễu thị.

Nam nhân…

Vì đối phương quá xuất chúng, khi hắn đứng cùng mỹ nhân chọn hoa lụa, A Kiều cũng thấy rõ gương mặt của hắn, mới đây thôi nên A Kiều rất ấn tượng.

Sau khi chỉnh sửa, A Kiều thức trắng đêm, rốt cuộc vẽ ra một bức giống nhất.

Sợ ánh mắt mình không chuẩn, khi trời sáng, A Kiều gọi Hạ Trúc, bảo nàng chọn một bức giống nam nhân tuấn tú kia nhất.

Trên mặt bàn bày bảy tám bức, Hạ Trúc khiếp sợ: “Tiểu thư vẽ hắn làm gì?”

A Kiều thì thầm: “Ngươi đừng xen vào, cũng đừng nhắc chuyện này với ai, chỉ nói cho ta biết bức nào giống nhất.”

Hạ Trúc cau mày, cẩn thận đối chiếu, chọn bức mà A Kiều cũng cho rằng giống nhất.

A Kiều cẩn thận cuộn bức tranh lại, kèm theo một phong thơ và bỏ vào một ống đựng tranh trống.

Đến hoàng hôn, A Kiều phái Đông Trúc tới ngõ Sư Tử chờ, không cần đến cửa Triệu gia, chỉ chờ ở đầu ngõ, đem ống đựng tranh đưa cho Triệu gia, đồng thời truyền lời nhắn, nàng đã làm xong chuyện Triệu gia nhờ, mở ống tranh ra xem sẽ biết.

Đông Trúc nghe lệnh đến ngõ Sư Tử chờ đến khi trời tối, Triệu Yến Bình cuối cùng cũng từ Đại Lý Tự trở về.

Đông Trúc vội vã về nhà, truyền lời nhắn rồi rời đi.

Triệu Yến Bình nhìn bóng dáng nàng, cầm ống tranh về nhà, ăn tối với mẫu thân và muội muội đã chờ hắn thật lâu, sau đó một mình đến thư phòng.

Mở ống tranh ra, bên trong có một bức vẽ và một phong thơ.

Triệu Yến Bình đọc thơ trước.

Nửa đầu lá thơ nói chuyện nữ quyến của Vĩnh Bình Hầu phủ, căn cứ những gì A Kiều nghe được, Thẩm Anh gả vào hầu phủ sẽ không có gì không ổn.

Phần sau của lá thơ đề cập chuyện xảy ra đêm qua, nói về vị mỹ nhân có dung nhan cực kỳ giống Liễu thị khi còn trẻ, nhắc chuyện A Kiều truy hỏi nhưng không thành công, cũng nhắc tới ngoại hình của nam tử, và số tuổi đại khái.

Đôi tay Triệu Yến Bình cầm thơ run nhè nhẹ, đọc lại đoạn sau lần nữa, hắn vội vàng mở cuộn tranh ra.

Triệu Yến Bình từng thấy A Kiều vẽ hoa vẽ chim, chưa bao giờ thấy nàng vẽ người, hiện tại cũng không bận tâm thưởng thức sự kỳ diệu gì, hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt nam nhân, so sánh với các quan viên lớn nhỏ mình đã gặp từ khi vào kinh, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình người này. A Kiều nói phong độ của hắn không tầm thường, không phải là con nhà giàu bình thường, bên người lại có hộ vệ âm thầm bảo vệ, nhất định là quan to hiển quý mà Triệu Yến Bình hiện tại không có tư cách tiếp xúc.

Hắn chưa gặp, Tạ Dĩnh và ân sư Lư thái công có lẽ đã từng gặp.

Tạ Dĩnh hiểu rõ việc hắn tìm kiếm muội muội, sáng sớm hôm sau, Triệu Yến Bình chọn đi con đường từ Vĩnh Bình Hầu phủ đến hoàng thành. Hắn chờ không lâu lắm đã thấy Tạ Dĩnh cưỡi ngựa, bên cạnh có hai vị nam tử mặc quan bào khoảng ba mươi tuổi, có lẽ là hai vị đích huynh của Tạ Dĩnh, Vĩnh Bình Hầu thế tử và Tạ nhị gia.

Triệu Yến Bình bước ra từ sau gốc cây.

Hắn cao to, rất khó bỏ qua, Tạ Dĩnh vừa định gọi, phát hiện vẻ mặt Triệu Yến Bình nghiêm nghị, Tạ Dĩnh nhíu mi, xoay người thỉnh hai vị huynh trưởng đi trước, hắn đi thẳng đến chỗ Triệu Yến Bình.

Vĩnh Bình Hầu thế tử và Tạ nhị gia quan sát Triệu Yến Bình rồi cưỡi ngựa đi xa.

“Triệu huynh tới tìm ta à? Sao gấp vậy?” Tạ Dĩnh nhảy xuống ngựa, quan tâm hỏi han.

Triệu Yến Bình dẫn Tạ Dĩnh đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, vì còn sớm nên xung quanh rất yên tĩnh, Triệu Yến Bình lấy bức vẽ trong ngực, mở ra hỏi hắn: “Tạ huynh đã gặp người này chưa?”

Tạ Dĩnh cúi đầu nhìn, sau khi thấy rõ, vẻ mặt hắn trở nên phức tạp, hỏi lại Triệu Yến Bình: “Ngươi hỏi thăm người này làm gì?”

Triệu Yến Bình nghe hiểu, vừa cuộn bức vẽ vừa nhìn chằm chằm Tạ Dĩnh: “Ngươi đã gặp hắn, hắn là ai?”

Tạ Dĩnh im lặng, trầm giọng hỏi: “Đại Lý Tự muốn điều tra hắn hay sao?”

Triệu Yến Bình không muốn hắn hiểu lầm, thấp giọng nói: “Không liên quan đến Đại Lý Tự, tối hôm qua người này dẫn một nữ tử đến chỗ Mạnh cô nương mua hoa lụa, Mạnh cô nương nói, nàng đó vô cùng giống mẫu thân của ta, giống một khuôn đúc ra.”

Tạ Dĩnh rốt cuộc hiểu rõ vì sao Triệu Yến Bình hỏi thăm người nam nhân này, nhưng sắc mặt hắn không chút nào khá hơn, thậm chí còn lùi lại hai bước.

Triệu Yến Bình cứ nhìn chằm chằm hắn.

Vẻ mặt Tạ Dĩnh tái nhợt, hắn cúi đầu, bỗng nhiên nhận ra, nếu hắn nói, hắn có thể không cưới được Thẩm Anh, nhưng Tạ Dĩnh càng rõ, Triệu Yến Bình quan tâm đến muội muội bị thất lạc nhiều năm biết bao nhiêu.

Cười khổ một tiếng, Tạ Dĩnh ngước mắt, thấp giọng nói: “Nếu Mạnh cô nương không vẽ sai, nếu ta không nhận sai, người trong tranh là Tuyên Vương.”

Triệu Yến Bình nhìn hắn kinh ngạc.

Tạ Dĩnh dời mắt, trong đầu vô cùng rối rắm, qua một lúc mới giải thích: “Tuy ta nhận ra hắn, nhưng ta và hắn không có quan hệ thân thiết gì. Vương gia có thê có thiếp, ta là ngoại nam, ngay cả sau khi đích tỷ gả làm Vương phi cũng chưa gặp được mấy lần. Ta chưa từng gặp nữ tử khác trong vương phủ, cho nên năm đó ngươi nhờ ta tìm Hương Vân cô nương ở kinh thành, ta thật sự không biết gì cả, phụ thân phái thủ hạ đi tìm hiểu cũng không có gan đến vương phủ hỏi thăm.”

Triệu Yến Bình hiểu ý Tạ Dĩnh, hắn tin Tạ Dĩnh không cố ý giấu giếm hắn.

Tuy nhiên, dựa theo miêu tả của A Kiều, cử chỉ thân mật của Tuyên Vương và mỹ nhân đó giống như phu thê…

“Vương phi …”

“Dung nhan tuy đẹp nhưng không hề giống thái thái.”

Hai người thân nhau, Triệu Yến Bình chỉ mở đầu, Tạ Dĩnh đã đưa ra đáp án: đích tỷ của hắn, tức là Tuyên Vương phi, tuyệt đối không phải là Triệu Hương Vân.

Nếu không phải, bất kể vị mỹ nhân cực giống Liễu thị có thân phận gì ở Tuyên Vương phủ, là trắc phi, di nương, thông phòng hay là ngoại thất thậm chí còn không thể nào vào được vương phủ, hay là ca cơ thanh lâu bị Tuyên Vương bao nuôi, chỉ cần nàng được Tuyên Vương cưng chiều sẽ không được lòng Tuyên Vương phi. Như vậy, trừ phi có thể chứng minh mỹ nhân đó không phải là Triệu Hương Vân, nếu không Triệu Yến Bình sẽ không yên tâm đem một muội muội khác gả vào nhà mẹ đẻ của Tuyên Vương phi.

Tạ Dĩnh không cam lòng.

Hắn hy vọng mỹ nhân kia không phải là Triệu Hương Vân, nhưng cũng hy vọng nàng đúng là, để huynh muội Triệu Yến Bình có thể đoàn tụ, cũng để Thẩm Anh gặp được tỷ tỷ mà nàng chưa bao giờ thấy.

Việc cấp thiết là tìm ra vị mỹ nhân đó, có đáp án mới có thể xác định đi con đường nào.

“Các quan lại đều biết Vương gia đàng hoàng, chưa từng đến thanh lâu, cho dù đi cũng sẽ không công khai đi với ca cơ đến chợ đèn hoa dạo chơi, tương tự như vậy, nàng kia không phải là ngoại thất, chắc chắn là nội quyến có danh phận trong vương phủ.” Tạ Dĩnh liếc nhìn tường viện của dinh thự hai bên, đi đến bên cạnh Triệu Yến Bình, thấp giọng thì thầm.

Triệu Yến Bình tán đồng nhận định này, hắn chưa bao giờ gặp Tuyên Vương, nhưng có nghe nói về cuộc đời và sự nghiệp của Tuyên Vương. Đương kim Hoàng Hậu từng sinh Thái Tử, đáng tiếc Thái Tử mất sớm, Hoàng Hậu nhiều năm không có con, đã ôm một vị hoàng tử mất mẹ nuôi nấng dưới danh nghĩa của mình, hoàng tử đó hiện giờ là Tuyên Vương. Hoàng Hậu đặt nhiều kỳ vọng vào Tuyên Vương, quản giáo rất nghiêm, các hoàng tử khác từng có hành vi bất hảo nhưng Tuyên Vương tự hạn chế vô cùng nghiêm ngặt.

Dựa theo lời nói và việc làm thường ngày của Tuyên Vương, tối hôm qua hắn sẽ không dẫn mỹ nhân nào ra cửa.

Nhưng A Kiều nói trong thơ, dường như tâm trạng Tuyên Vương không vui, như vậy có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó với Tuyên Vương, nên lâu lâu buông thả một lần.

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187