Editor: Trà Xanh
Ngày hôm sau Triệu Yến Bình và A Kiều đều dậy rất sớm, cùng đi gặp Triệu lão thái thái nói về việc A Kiều muốn mua Thu Nguyệt.
Triệu lão thái thái đương nhiên biết vì sao A Kiều muốn mua Thu Nguyêt. Bà chỉ bị sốc về sự tự tin của A Kiều khi cho rằng Thu Nguyệt có thể giúp nàng kiếm lại năm mươi lượng! Đúng là Thu Nguyệt biết cách bán hàng, nhưng đó là năm mươi lượng. Nếu tôn tử không có bản lĩnh, cả đời Triệu lão thái thái chẳng thể dành dụm nổi số tiền đó. Sao A Kiều lại dám tiêu bạc kiểu này?
A Kiều nhìn Thu Nguyệt và nói: “Kinh doanh là đánh bạc. Bạc của ngài giữ lại để tương lai lo chuyện cưới vợ cho quan gia. Ta sẽ lấy tiền tiết kiệm của ta để đánh cược. Nếu thắng thì ta kiếm được tiền, có thể hiếu kính ngài. Nếu thua, ta để Thu Nguyệt may vá cả đời thay ta trả nợ. Nàng khéo tay, làm hoa lụa không kém gì ta, có thể kiếm lại số bạc này.”
Triệu lão thái thái do dự khi nghe điều này.
Lần trước mua phấn, vì bà không dám đánh cược và sợ mất tiền nên A Kiều mới có cơ hội. Lần này, lỡ như Thu Nguyệt có thể kiếm mấy chục lượng cho A Kiều một cách dễ dàng, bà lại thua lần nữa?
Triệu lão thái thái lưỡng lự, gọi tôn tử qua một bên và nói nhỏ: “Yến Bình, con có muốn ta bỏ tiền mua Thu Nguyệt không?”
Triệu Yến Bình nhíu mày: “Người mua nàng làm gì?”
Triệu lão thái thái trừng hắn: “Con ngốc à, Thu Nguyệt có thể kiếm tiền. Ta mua nàng, nếu A Kiều muốn dùng nàng phải chia thêm tiền cho ta, nàng không đưa thì ta không cho mượn Thu Nguyệt.”
Triệu Yến Bình đã hiểu thấu đáo suy nghĩ của lão thái thái. Hôm qua lão thái thái có ý giữ Thu Nguyệt, Triệu Yến Bình đã đoán được điều này.
Nếu lão thái thái muốn có thêm nha hoàn, Triệu Yến Bình không ngại thu nhận Thu Nguyệt, nhưng lão thái thái muốn tính kế A Kiều là không tốt.
Triệu Yến Bình không chỉ trích lão thái thái, chỉ nhỏ giọng nói: “Người thật sự cho rằng có thể buôn bán phấn mặt lâu dài? Tiểu Anh năm nay mười lăm, thêm một hai năm nữa sẽ gả chồng. Sau khi Tiểu Anh kết hôn, cửa hàng son phấn sẽ rơi vào tay Thẩm Văn Bưu. Người rất rõ thái độ của Thẩm Văn Bưu đối với nhà chúng ta, dù hắn sẵn sàng cung cấp hàng hóa cho A Kiều cũng sẽ tăng giá.”
Triệu lão thái thái giật mình. Sao bà đã quên mất chuyện này?
“Nếu việc buôn bán này không lâu dài, vì sao con đồng ý cho A Kiều mua Thu Nguyệt? Đến lúc đó nếu A Kiều không lấy lại vốn, bạc mất đi cũng là bạc nhà chúng ta!” Triệu lão thái thái lo lắng.
Triệu Yến Bình giải thích: “A Kiều bán phấn mặt không lâu dài, nhưng nàng may vá khéo. Nàng và Thu Nguyệt cùng làm năm sáu năm là có thể kiếm được năm mươi lượng tiền chuộc thân. Nhưng nếu người mua Thu Nguyệt rồi bắt A Kiều chia cho người nhiều hơn, ta sợ nàng thấy kiếm được ít tiền rồi dứt khoát không buôn bán, đến lúc đó chỉ dựa vào Thu Nguyệt may vá, khi nào người có thể lấy lại vốn?”
Triệu lão thái thái ậm ừ: “Vậy ta sẽ bán Thu Nguyệt với giá năm mươi lượng!”
Triệu Yến Bình trầm mặt: “Tổ mẫu, ta đồng ý để A Kiều mua Thu Nguyệt vì thấy nàng đáng thương. Một khi ta đồng ý giữ nàng làm nha hoàn sẽ không bán nàng. Tổ mẫu có bao giờ nghĩ rằng, tuy nàng không phải là Hương Vân, nhưng Hương Vân cũng có khả năng giống nàng? Tổ mẫu đành lòng để người khác coi Hương Vân như đồ vật bán tới bán lui?”
Triệu lão thái thái biết tôn tử chính trực, bị tôn tử nói vậy, bà có chút xấu hổ. Trong lòng bà vẫn có ý bán Thu Nguyệt kiếm tiền, nhưng bà không thể trực tiếp thừa nhận trước mặt tôn tử, kẻo tôn tử cảm thấy bà là người tàn nhẫn.
Đến thời điểm này, Triệu lão thái thái bỏ ý định mua Thu Nguyệt, thế nhưng, “A Kiều mua Thu Nguyệt, Thu Nguyệt kiếm bạc đều đưa hết cho nàng. Vậy nhà chúng ta cho Thu Nguyệt ăn uống miễn phí à?”
Triệu Yến Bình nói: “Thu Nguyệt kiếm nhiều thì mỗi tháng A Kiều sẽ cho người nhiều hơn, người đâu cần so đo chuyện ăn uống? Hơn nữa, A Kiều là người lương thiện, lúc nàng không kiếm được tiền cũng nguyện ý hiếu kính người, kiếm lời nhiều thì càng hiếu kính người nhiều thêm.”
Triệu lão thái thái không thể bác bỏ điểm này. Nghĩ lại đúng là A Kiều ngoan ngoãn hiểu chuyện, Triệu lão thái thái quyết định không so đo.
Triệu Yến Bình cuối cùng nhắc nhở: “Tổ mẫu, tuy Thu Nguyệt không phải là Hương Vân, nhưng người đừng nói về quá khứ của nàng cho người khác. Nếu nàng bị người ta xoi mói sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Triệu gia chúng ta.”
Triệu lão thái thái hiểu.
Hai bà cháu thương lượng xong, Triệu Yến Bình viết khế ước bán mình, chính thức bán Thu Nguyệt cho A Kiều làm nha hoàn.
Tối hôm qua, Thu Nguyệt đã nói một đống lời cảm tạ A Kiều. Sáng nay nàng không nói những lời nịnh nọt, chỉ dập đầu trước mặt A Kiều rồi đi cùng Thúy Nương và Quách Hưng ra sau ăn cơm.
Trên bàn cơm trong nhà chính thiếu một người, Triệu lão thái thái thân mật lột một quả trứng gà cho Đan Dung, vui mừng nói: “Khuôn mặt của ngươi giống mẹ Yến Bình. Hai người các ngươi đều bị Trương Quải Tử bán, nếu Thu Nguyệt không phải là Hương Vân, vậy chắc là ngươi rồi. Hai ngày nữa chúng ta về quê đi thăm nương của ngươi, và đi thăm mộ cha ngươi.”
Đan Dung nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chưa nói gì, nhưng im lặng có lẽ là bằng lòng?
Đan Dung tưởng thế.
Thu Nguyệt chọn con đường làm nha hoàn, Đan Dung thích làm muội muội của quan gia hơn. Nàng là người đã uống canh tuyệt tự, cả đời này sẽ không sinh được. Làm thiếp cho ai cuối cùng đều rơi vào tình cảnh nhan sắc tàn phai thì tình cảm cũng nhạt theo, chỉ có làm muội muội của quan gia thì quan gia sẽ chăm sóc nàng cả đời cho dù nàng không lấy được chồng.
Lỡ như không làm được muội muội, nàng lại nghĩ cách trở thành nữ nhân của quan gia. Quan gia là người đàng hoàng, sẽ không tùy hứng bán nàng, càng hiếm thấy là, Triệu gia là gia đình đơn giản. Bà bà không sống chung với quan gia, Triệu lão thái thái ở tuổi này cũng sống không được bao lâu, tương lai nàng chỉ cần đối phó với thái thái chính thất.
Đan Dung không chê quan gia nghèo, đối với nữ tử phong trần như nàng, sự ổn định mới là điều bọn họ thực sự mong muốn.
—
Mấy ngày sau, Thúy Nương ở nhà nấu cơm giặt giũ, Thu Nguyệt và Quách Hưng đi ra ngoài bán hàng.
Triệu lão thái thái ra bờ sông quan sát, Thu Nguyệt rất giỏi mời chào khách hàng. Dáng vóc nàng trắng trẻo xinh đẹp, giọng nói lúc mời chào khách như đang hát, nhưng Thu Nguyệt biết chừng mực, không có làm những hành động trơ trẽn ngả ngớn. Hơn nữa Thu Nguyệt có kiến thức rộng rãi, các tiểu cô nương thích nghe nàng nói, trước lều có nhiều tiểu cô nương vây quanh.
Hiện giờ vẫn là giữa hè, Thu Nguyệt mỗi ngày đều bán được mười hộp phấn. Đồ thêu thì chờ thời tiết mát mẻ hơn, việc buôn bán nhất định sẽ được cải thiện.
Mỗi lần nhìn A Kiều nhận hộp tiền từ tay Quách Hưng đi vào đông phòng tính toán, Triệu lão thái thái nổi lòng tham. Chỉ khi nhớ tới lời tôn tử, Triệu lão thái thái mới khôi phục lại như bình thường.
Đan Dung thấy Thu Nguyệt mỗi ngày đi sớm về trễ bán hàng, về nhà cũng không lảng vảng bên cạnh Triệu Yến Bình, tựa như không hề có ý định quyến rũ Triệu Yến Bình. Tạm thời nàng không làm gì, hy vọng nhanh đến cuối tháng, chỉ cần hai bà cháu đưa nàng về quê, thân phận Triệu Hương Vân của nàng có thể được xác định.
—
Dạo này A Kiều rất vui mỗi khi đếm tiền. Thu Nguyệt quả là tiểu thần tài của nàng, phấn mặt bán hết rất nhanh, A Kiều lại nhờ quan gia nhắn tin cho Thẩm Anh cô nương làm thêm 600 hộp phấn nữa. Với bản lĩnh của Thu Nguyệt, một tháng bán hai ba trăm hộp không thành vấn đề. Nghĩ đến việc mình có thể kiếm năm sáu lượng mỗi tháng chỉ nhờ bán phấn mặt, A Kiều nằm mơ cũng cười tươi rói.
Tuy nhiên, A Kiều phát hiện tháng này quan gia thường xuyên về trễ. Triệu lão thái thái hỏi nhưng quan gia chỉ nói bận rộn các vụ án.
Hôm nay Triệu Yến Bình đến tối mới về. Lúc hắn lau mình, A Kiều ngồi trong màn lụa. Đợi hắn mặc áo quần rồi đốt đèn dầu, A Kiều mới đi tới, ngồi đối diện án thư nhìn hắn ăn cơm. Đang nhìn, A Kiều bỗng nhiên thấy cổ và ngực quan gia có ranh giới rõ ràng, phía trên vàng, phía dưới trắng.
“Quan gia dạo này bị rám nắng.” A Kiều quan tâm.
Triệu Yến Bình ừ rồi tiếp tục ăn cơm.
A Kiều suy nghĩ một chút rồi đi thu dọn quan bào hắn cởi ra, chuẩn bị bỏ vào chậu để sáng mai đưa Thúy Nương đi giặt.
Triệu Yến Bình đột nhiên gọi nàng, sau đó đi tới lấy một tờ giấy trong áo choàng cất vào người, rồi lại đi ăn cơm.
A Kiều đoán rằng tờ giấy kia nhất định là thứ gì đó rất quan trọng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Yến Bình lại đi sớm, cưỡi ngựa vội vàng rời khỏi huyện Võ An.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Dĩnh và vài vị tri huyện của các huyện khác trực thuộc phủ thành liên tục cung cấp cho hắn thông tin hộ tịch của các nữ tử xấp xỉ tuổi Hương Vân bị mất tích trong huyện nhiều năm qua. Tạ Dĩnh biết hắn cần gấp rút xác định thân phận của Đan Dung, đặc biệt cho phép hắn có thể đi ra ngoài hỏi thăm khi không có vụ án lớn nào ở huyện nha.
Triệu Yến Bình tới kiểm tra từng nhà ở mỗi huyện.
Tạ Dĩnh nhờ người điều tra trong phạm vi tương đối rộng. Độ tuổi của các nữ tử bị mất tích hiện nay là từ 17 đến 25. Ngoại trừ những người đã tìm được hoặc loại bỏ, bình quân mỗi huyện đều có sáu bảy gia đình phù hợp với điều kiện. Nếu Thu Nguyệt vẫn chưa loại trừ nghi ngờ, Triệu Yến Bình sẽ dẫn Thu Nguyệt và Đan Dung đi xác minh. Nhưng hiện tại chỉ còn Đan Dung, và vẫn tin bản thân mình là Hương Vân. Triệu Yến Bình lo lắng nếu Đan Dung phát hiện hắn còn muốn xác minh thân phận thật của nàng, Đan Dung sẽ khóc.
Lỡ như Đan Dung thật sự là muội muội của hắn, làm sao Triệu Yến Bình có thể đối xử với nàng như vậy?
Nhưng mỗi khi đối mặt với Đan Dung, Triệu Yến Bình không hề xúc động, tựa như đó chính là một người xa lạ.
Có phải vì ký ức đã phai nhạt sau một thời gian xa cách quá lâu cho nên tình cảm huynh muội cũng nhạt nhòa theo, hay là Đan Dung thật sự không phải là muội muội của hắn?
Triệu Yến Bình không muốn hồ đồ nhận muội muội, hắn cần phải xác minh.
Cho dù những gia đình này không phải là nhà của Đan Dung, cuối cùng vẫn không thể xác nhận được thân phận của Đan Dung, Triệu Yến Bình đành phải loại trừ từng người một mới cảm thấy an tâm.
Tính cả phủ thành và chín huyện bên dưới, chỉ còn bảy gia đình cuối cùng ở huyện Tùng Lăng để Triệu Yến Bình kiểm tra.
Cái gọi là kiểm tra chính là so sánh tướng mạo, không có biện pháp chính xác hơn. Nhưng Triệu Yến Bình tin tưởng rằng người một nhà chắc chắn sẽ có nhiều nét tương tự nhau về diện mạo, giống như hắn và Triệu Trung, Triệu Lương tuy chỉ là đường huynh đệ, nhưng người ngoài đều thấy được là thân thích. Nếu hắn và Đan Dung không có nét tương đồng bởi vì nam nữ khác nhau, tại sao Đan Dung cũng không giống mẫu thân?
Chỉ dựa vào gương mặt trái xoan để nhận mẹ con thì quá gượng ép.
Bôn ba một quãng đường dài, Triệu Yến Bình đi tới huyện Tùng Lăng. Huyện thành có hai gia đình, Triệu Yến Bình lần lượt đến gõ cửa, chủ nhà thấy hắn mặc trang phục bộ đầu, cầm theo công văn có con dấu do tri huyện của huyện Võ An cấp nên rất phối hợp. Đáng tiếc Triệu Yến Bình đi một vòng cũng không phát hiện hai gia đình này giống Đan Dung.
Vội vàng từ biệt, Triệu Yến Bình lại tới một thị trấn thuộc huyện Tùng Lăng, cũng là thôn làng gần huyện thành nhất.
Gia đình mất nữ nhi này họ Lâm, gia đình giàu có. Lâm phụ và Lâm mẫu sinh được hai trai một gái, rất yêu thương nữ nhi. Hiện giờ tôn tử đã trưởng thành, nữ nhi mất tích từ lúc năm tuổi, đến nay đã mười một năm. Lâm phụ và Lâm mẫu đã từ bỏ suy nghĩ. Nghe nói Triệu Yến Bình tìm được muội muội mà không thể xác nhận thân phận, Lâm mẫu vô cùng kích động, muốn đi theo Triệu Yến Bình về nhà nhìn mặt.
Triệu Yến Bình uyển chuyển nói: “Đan Dung năm nay đã hai mươi, ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan không có nét tương tự với phu thê các ngươi.”
Lâm phụ và Lâm mẫu đều có ngoại hình bình thường, không có khả năng sinh ra Đan Dung.
Lâm phụ cười khổ, Lâm mẫu rất thất vọng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai mươi tuổi, ngoại hình cực kỳ xinh đẹp? Chẳng lẽ là nữ nhi của Tống Xảo Nga? Năm đó nếu không phải do nàng nhẫn tâm bán nữ nhi, dẫn Trương Quải Tử tới thôn chúng ta, Châu Châu của ta chưa chắc bị Trương Quải Tử theo dõi, đến nay sinh tử cũng không rõ!”
Triệu Yến Bình xao động trong lòng, lập tức hỏi hai vợ chồng Tống Xảo Nga là ai, đang ở đâu.
Lâm mẫu không muốn nói, cũng không cho trượng phu nói, đanh mặt đuổi Triệu Yến Bình ra ngoài. Châu Châu của bà bị mất tích là do Tống Xảo Nga liên lụy. Vị bộ đầu này tìm được cô nương là nữ nhi của Tống Xảo Nga, vì sao bà phải nói ra, vì sao để Tống Xảo Nga có cơ hội đoàn tụ với nữ nhi?
Lâm mẫu nhào vào lòng trượng phu, nỗi hận cũ lại hiện lên không kìm chế được.
Triệu Yến Bình đoán được nguyên nhân khiến Lâm mẫu không nói, hắn hiểu nỗi hận của Lâm mẫu, nhưng hắn cần đi gặp Tống Xảo Nga!
Rời Lâm gia, Triệu Yến Bình tìm một láng giềng hỏi thăm và biết được chỗ ở của Tống Xảo Nga.
Triệu Yến Bình đi thẳng đến nhà đó.
Hắn đập mạnh cửa.
“Đến đây, đang là buổi trưa, làm gì gấp gáp thế?”
Bên trong truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của phụ nhân. Một lúc sau cửa mở ra từ bên trong, lộ ra một phụ nhân đeo tạp dề, khoảng 35-36 tuổi, vẻ mặt hơi tiều tụy, nhưng không che được nét Từ nương bán lão(*). Triệu Yến Bình sững sờ không phải vì phụ nhân xinh đẹp này, mà bà và Đan Dung tựa như một khuôn đúc ra!
Trong lúc nhất thời, Triệu Yến Bình không biết nên cảm thấy may mắn vì không nhận sai muội muội, hay nên thất vọng vì không tìm được muội muội.
Gần một tháng bôn ba khắp nơi, được kết quả như vậy, Triệu Yến Bình rũ mắt, cảm thấy phức tạp.
Người mở cửa đúng là Tống Xảo Nga. Thấy người gõ cửa là bộ đầu áo tím dũng mãnh lạnh lùng, sắc mặt còn rất khó coi, khí thế của Tống Xảo Nga xẹp xuống, xoa tay vào tạp dề hỏi: “Vị bộ đầu này, ngài, ngài tới nhà ta có chuyện gì không?”
Triệu Yến Bình nghe vậy, ngước mắt hỏi nàng: “Ngươi có từng bán nữ nhi không?”
Ánh mắt hắn lạnh ngắt, lại là bộ đầu, quả thực là đang thẩm vấn phạm nhân, Tống Xảo Nga rất căng thẳng, thành thật trả lời: “Từng bán, từng bán, có chuyện gì không?”
Triệu Yến Bình lại hỏi: “Ngươi bán nàng lúc nàng bao nhiêu tuổi?”
Sắc mặt Tống Xảo Nga hơi thay đổi, nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình nói: “Tám tuổi, sao nào, có tin tức gì của Ngọc Nhi nhà ta hở, nàng có bị gì không?”
Triệu Yến Bình chỉ nghe được “tám tuổi”.
Tám tuổi đã nhớ được vài việc.
Updated 186 Episodes