Editor: Trà Xanh
Triệu lão thái thái và Đan Dung đi dạo bên ngoài đến trưa mới về.Không thấy Thu Nguyệt, Triệu lão thái thái đương nhiên muốn hỏi A Kiều.
Biết Thu Nguyệt thay Thúy Nương đến bờ sông bán hàng, Triệu lão thái thái vô cùng tức giận, đang định tự mình ra bờ sông kêu Thu Nguyệt trở về, Quách Hưng và Thu Nguyệt xuất hiện trước cửa Triệu gia. Nhìn thấy Triệu lão thái thái, niềm vui trên mặt Thu Nguyệt biến mất, mặt mày Quách Hưng vẫn đỏ bừng, bắt gặp ánh mắt bất mãn của Triệu lão thái thái, Quách Hưng buông đòn gánh trên vai xuống, ôm Triệu lão thái thái!
Rổ hai bên đòn gánh trống trơn không có gì!
Điều đó có nghĩa gì? Nghĩa là hàng hóa hôm nay đều bán hết rồi!
Triệu lão thái thái, A Kiều, thậm chí Đan Dung đều kinh ngạc!
Quách Hưng cầm hộp tiền đến trước mặt A Kiều, vừa giao cho A Kiều vừa hào hứng giải thích. Tóm lại là do Thu Nguyệt nói chuyện khéo, trời nóng nên không có nhiều người đi lại trên đường, các công tử và tiểu thư du ngoạn trên sông lại rất ít. Lúc đầu Thu Nguyệt chỉ đứng trong lều thử chào hỏi khách, sau đó Thu Nguyệt dứt khoát lấy rổ đựng phấn mặt và đồ thêu ngồi dưới bóng cây bên bờ sông. Như vậy các thiếu gia và tiểu thư trên thuyền không cần lên bờ mà vẫn có thể chọn đồ.
Đương nhiên, vì dạo này buôn bán không đắt khách nên Quách Hưng không đem quá nhiều hàng hóa, mới một buổi sáng đã bán hết.
Nhưng A Kiều nhớ rất rõ, hôm nay Quách Hưng đem tổng cộng mười tám hộp phấn mặt đi bán, Thu Nguyệt chỉ cần nửa ngày đã bán hết?
A Kiều nhìn Thu Nguyệt như đang nhìn thần tài.
Thu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: “Hôm nay gặp may, gặp hai vị thiếu gia xài tiền phung phí, bọn họ mua một lần tới mười hai hộp, nhưng loại vận may này không phải ngày nào cũng có, tiểu nương tử đừng kỳ vọng quá nhiều.”
A Kiều đã từng bị sốc khi mơ mộng quá nhiều, bị Thu Nguyệt nhắc nhở, A Kiều vội vàng dập tắt giấc mộng “nửa ngày bán 18 hộp, một ngày bán 36 hộp, một tháng bán 1080 hộp phấn”. Nhưng cho dù dẹp bỏ chuyện này, buổi sáng Thu Nguyệt cũng đã giúp nàng bán sáu hộp, hai anh em Thúy Nương chưa từng bán nhiều như vậy trong tháng kinh doanh được nhất!
Ai có thể không thích Thu Nguyệt?
A Kiều thích, Triệu lão thái thái cũng thích.
Đan Dung thấy thái độ Triệu lão thái thái đối với Thu Nguyệt đột nhiên trở nên nhiệt tình, nàng ngoắc ngón tay, cười nói với Thu Nguyệt: “Tỷ tỷ khiêm tốn quá, ngươi đẹp như vậy, những cậu ấm du ngoạn trên sông nhìn ngươi không dời bước được, ngươi muốn bọn họ mua bao nhiêu hộp thì bọn họ mua bấy nhiêu. Tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần ngươi trang điểm xinh đẹp, sau này càng bán nhiều hơn.”
Sau khi Hà Triệu Phong lần lượt tìm được Đan Dung và Thu Nguyệt, hắn dặn dò mọi người xung quanh không được đề cập thân phận ban đầu của nhị nữ với người ngoài, ngay cả Thu Nguyệt và Đan Dung cũng không rõ người kia từng làm gì, nhưng đều từ nơi trăng gió, nhị nữ cũng đoán được bảy tám phần.
Lời này của Đan Dung nghe như là lời khen, thật ra là muốn ám chỉ với Triệu lão thái thái rằng Thu Nguyệt dựa vào sắc đẹp để kiếm tiền.
Triệu lão thái thái nghe hiểu, A Kiều cũng nghe hiểu.
A Kiều cúi đầu.
Thu Nguyệt có thể là muội muội của quan gia, lần này Thu Nguyệt có lòng hỗ trợ, sao nàng có thể dựa vào Thu Nguyệt đi bán hàng mỗi ngày được?
Ý tưởng của Triệu lão thái thái phức tạp hơn. Bà thích bạc, nếu Thu Nguyệt kiếm tiền đều cho bà, cho dù Thu Nguyệt là cháu gái ruột, Triệu lão thái thái cũng để Thu Nguyệt tiếp tục đi bán. Cùng lắm thì bà đi cùng với cháu gái, có mặt trưởng bối ở đó, xem thử đứa nào dám nhiều chuyện nói xấu cháu gái!
Vấn đề là, tiền Thu Nguyệt kiếm được là của A Kiều, mặc dù mỗi tháng Thu Nguyệt có thể kiếm mười lượng, Triệu lão thái thái cũng chỉ lấy được một lượng. Vì một lượng bạc này mà để cho cháu gái ruột đi xuất đầu lộ diện, làm láng giềng chỉ trích bà, Triệu lão thái thái cảm thấy không đáng.
Sau khi nghĩ vậy, Triệu lão thái thái lần lượt dạy dỗ A Kiều và Thu Nguyệt một trận. Buổi chiều không cho Thu Nguyệt ra khỏi nhà, Thúy Nương không khỏe, vậy để Quách Hưng đi bán một mình.
Thu Nguyệt không có cơ hội tỏa sáng, không được lòng người Triệu gia, Đan Dung vô cùng hài lòng.
Thu Nguyệt lại tiếp tục trầm mặc như thường lệ.
Chạng vạng Triệu Yến Bình trở về. Sau khi thay quần áo, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm. Triệu lão thái thái và A Kiều không dám đề cập chuyện đó, Đan Dung nhìn hắn cười báo tin vui: “Ca ca, sáng nay Thúy Nương không khỏe, Thu Nguyệt đi bán giúp Thúy Nương. Bởi vì ta và tổ mẫu không có ở nhà, tiểu tẩu làm chủ đồng ý. Thu Nguyệt lợi hại lắm nha, một buổi sáng mà bán được hai mươi hộp phấn, kiếm thật nhiều tiền cho tiểu tẩu.”
Lời vừa dứt, cả năm người đều dừng tay.
A Kiều đặt chén xuống, nhìn quan gia đầy sợ hãi.
Triệu lão thái thái chỉ sợ tôn tử nổi giận, Đan Dung ung dung chờ xem náo nhiệt.
Triệu Yến Bình liếc khuôn mặt tái mét của A Kiều, rồi nhìn Thu Nguyệt tràn ngập vẻ lo lắng.
Triệu Yến Bình rất xứng với chức danh chủ nhà. Triệu lão thái thái sợ hắn, Thu Nguyệt càng sợ hơn, nhưng nàng vẫn thanh minh: “Quan gia, do ta kiên trì muốn đi, không liên quan đến tiểu nương tử. Lúc đó nàng vội chăm sóc Thúy Nương, ta cầu xin nàng rất nhiều lần, nàng mềm lòng mới để ta ra ngoài.”
Triệu Yến Bình rũ mắt, vừa gắp đồ ăn vừa nói: “Ừm, sau này đừng đi nữa. Nếu ở trong nhà chán thì đợi ta nghỉ sẽ dẫn mọi người đi chơi.”
Hắn coi việc này là sở thích bốc đồng của Thu Nguyệt, không có ý định truy xét đến cùng.
Triệu lão thái thái nghĩ thầm, tôn tử hôm nay dễ tính quá.
A Kiều yên tâm một chút, nhưng vẫn lo lắng quan gia thương muội muội, buổi tối sẽ la nàng.
Thu Nguyệt yên lặng ăn cơm.
Triệu Yến Bình ăn xong trước. Hắn đang chuẩn bị về phòng, Thu Nguyệt đột nhiên nói: “Quan gia chờ chút, ta có chuyện muốn nói.”
Triệu Yến Bình nghi ngờ liếc nhìn nàng rồi ngồi trở lại.
Triệu lão thái thái thấy kỳ quái: “Ngươi muốn nói gì?”
Thu Nguyệt chờ Thúy Nương dọn bàn xong, nàng mới rời khỏi băng ghế, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Triệu lão thái thái và Triệu Yến Bình, vừa mở miệng, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên gương mặt trắng nõn: “Lão thái thái, quan gia, thật ra ta không quên chuyện lúc bé. Họ của ta là Dương, không phải người phủ thành, thật sự đã quên quê quán ở đâu, nhưng ta nhớ rõ, cha và mẹ kế bán ta cho Trương Quải Tử. Nhà ta nghèo, mẹ kế sinh ba nhi tử, bọn họ muốn dưỡng nhi tử, nên nhẫn tâm bán ta.”
Triệu lão thái thái kinh ngạc, còn có chút tức giận: “Ngươi biết mình họ Dương, sao còn giả làm cháu gái của ta?”
Triệu Yến Bình chưa hỏi gì, chỉ nhìn Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt lau nước mắt, cúi đầu nói: “Quan gia và lão thái thái đều biết trước đây ta làm gì. Bọn họ coi ta như con chó, khi thích thì cho ta ăn ngon uống tốt, không thích thì đánh đập chửi mắng. Ở ngoài tức giận chuyện gì thì trở về đánh ta để trút giận. Ta chịu không nổi nữa, cùng đường nên nhận, sau đó Hà nhị gia hiểu lầm ta có thể là Triệu gia cô nương. Ta thấy có cơ hội nên nói dối mình đã quên chuyện lúc nhỏ.”
“Ta không muốn lừa các ngài, ta chỉ không muốn lại bị bán đến nơi đó, hoặc là bị bán đến chỗ không coi ta như một con người. Tiểu nương tử làm kinh doanh, ta muốn hỗ trợ vì muốn chứng minh cho dù ta không phải Triệu cô nương, các ngài giữ ta lại cũng có ích. Ta tình nguyện làm nha hoàn cho các ngài, ta không cần tiền công, chỉ cầu xin lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử nhận ta, cho ta chén cơm, đừng bán ta đi.”
Thu Nguyệt chỉ muốn sống đàng hoàng như một con người.
Khi bị Hà nhị gia phát hiện, Thu Nguyệt không biết Triệu gia là gia đình thế nào, nhưng dù tệ đến đâu cũng sẽ không kém hơn làm ca cơ. Vì thế nàng đi theo Hà nhị gia tới Triệu gia, nàng yên lặng quan sát Triệu lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử, nhận thấy đây là một gia đình lương thiện. Triệu lão thái thái là lão thái thái bình thường, quan gia chính trực không háo sắc, tiểu nương tử rất dịu dàng thân thiện. Thu Nguyệt biết rằng, nàng cần tìm cách ở lại Triệu gia mới có thể sống yên ổn đến già.
Ở lại bằng cách nào?
Đơn giản là giả làm muội muội, leo lên giường làm thiếp hoặc bán mình làm nô lệ.
Thu Nguyệt không muốn giả làm Triệu cô nương lừa gạt hai bà cháu, càng không muốn làm chuyện ti tiện quyến rũ quan gia làm tiểu nương tử đau lòng. Tuy làm nha hoàn là thấp kém, nhưng người Triệu gia đối xử với hạ nhân rất tốt. Nhìn Quách Hưng và Thúy Nương mỗi ngày đều cười nói vui vẻ, Thu Nguyệt kiên quyết chọn con đường làm nha hoàn.
Hôm nay nàng chứng minh nàng rất có ích là coi như đã nói ra sự thật.
“Ta xin làm nha hoàn Triệu gia. Cầu xin lão thái thái, quan gia và tiểu nương tử nhận ta.” Thu Nguyệt cúi người, dập đầu cầu xin.
Triệu Yến Bình nháy mắt với A Kiều.
A Kiều vội đỡ Thu Nguyệt dậy.
Triệu lão thái thái lúc này lại thông minh, Thu Nguyệt không phải là cháu gái của bà, đúng như lời của người ngoài hâm mộ bà, bà lại có thêm một nha hoàn, còn kiếm được nhiều tiền gấp mấy lần Thúy Nương! Bà để cháu gái xuất đầu lộ diện sẽ bị nói xấu, bà sai nha hoàn là chuyện đương nhiên!
Lều là của A Kiều, phấn mặt cũng chỉ có mình A Kiều được quyền bán, nhưng bà có thể yêu cầu A Kiều chia một nửa. Nếu A Kiều không đồng ý thì đừng dùng Thu Nguyệt!
“Được rồi, mau đứng dậy, chúng ta nhận ngươi làm nha hoàn.” Triệu lão thái thái ân cần, còn nháy mắt với tôn tử.
Triệu Yến Bình nói một cách vô cảm: “Không được, nếu ngươi không phải là Hương Vân, ta phải đưa ngươi đến chỗ Hà nhị gia. Hà nhị gia có lòng giúp ta tìm muội muội, nhưng ta không thể để hắn mất trắng tiền chuộc thân, nếu không đó là ta nợ hắn.”
Thu Nguyệt như rơi vào hầm nước đá.
A Kiều hy vọng Thu Nguyệt ở lại, thứ nhất là vì nàng cần Thu Nguyệt giúp nàng kiếm tiền, thứ hai là vì nàng thông cảm cho Thu Nguyệt, nhưng quan gia cũng có lý khi không muốn mang ơn Hà nhị gia nhiều hơn. A Kiều là một tiểu thiếp, nàng không có tư cách nói gì.
Triệu lão thái thái nóng nảy, trừng mắt tôn tử: “Hà nhị gia người ta có gia tài bạc triệu, làm gì để ý đến bạc chuộc thân này? Khi hắn rời đi có nói để lại cho con, con bướng làm gì?”
Triệu Yến Bình lạnh mặt: “Hà gia có tiền là chuyện của Hà gia, ta không muốn nợ hắn. Nếu tổ mẫu muốn giữ Thu Nguyệt làm nha hoàn thì trả lại bạc chuộc thân cho Hà nhị gia. Người bỏ tiền mua Thu Nguyệt, Thu Nguyệt trở thành nha hoàn của người, danh chính ngôn thuận.”
Triệu lão thái thái cắn môi hỏi Thu Nguyệt: “Nhị gia tốn bao nhiêu bạc để chuộc thân cho ngươi?”
Triệu lão thái thái tưởng rằng chỉ cần bốn năm lượng có thể mua một nha hoàn từ chỗ mẹ mìn. Xinh đẹp như A Kiều và Thu Nguyệt, cao lắm cũng mười lượng.
Thu Nguyệt vốn đã tuyệt vọng, nghe Triệu lão thái thái hỏi giá, nàng ôm tia hy vọng cuối cùng trả lời: “Nhị gia không nói cho ta biết, nhưng chủ nhân trước mua ta với giá năm mươi lượng.”
Năm mươi lượng?
Tròng mắt của Triệu lão thái thái muốn rớt ra ngoài, Đan Dung vẫn luôn yên lặng lắng nghe lại không giật mình. Thu Nguyệt tám phần là ngựa gầy, ngoài tài ca hát và ngoại hình, kỹ năng trên giường càng giỏi. Thu Nguyệt hơi lớn tuổi, nếu không giá trị còn cao hơn.
Đan Dung dành dụm được hai tờ ngân phiếu có giá trị một trăm lượng mỗi tờ, và các loại trang sức. Nếu nàng thật sự muốn hiếu kính Triệu lão thái thái, có thể đem số tiền này ra. Nhưng tại sao nàng phải lấy vốn riêng mà nàng dành dụm vô cùng cực khổ để trợ cấp Triệu lão thái thái? Bà không phải tổ mẫu thật sự, lỡ như ngày nào đó thân phận bị bại lộ, Triệu gia bỏ mặc nàng, coi như nàng mất trắng bạc? Huống chi, dù không trở thành muội muội của quan gia, Đan Dung còn muốn làm thiếp của quan gia, giữ lại một con ngựa gầy trong nhà là uy hiếp quá lớn.
Đan Dung tiếp tục làm người câm.
Triệu lão thái thái muốn người nhưng không muốn tiêu tiền, đành phải tiếp tục khuyên Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình làm lơ, sau khi xác định Triệu lão thái thái không mua Thu Nguyệt, Triệu Yến Bình đứng dậy nói: “Không cần nói nữa, tối nay Thu Nguyệt ở chung phòng với Thúy Nương, sáng mai ta nhờ người đưa ngươi đi phủ thành.”
Nói xong, Triệu Yến Bình trầm mặt đi vào đông phòng.
Thu Nguyệt khóc thật lâu. Khóc đủ rồi, nàng vào tây phòng dọn dẹp tay nải của mình, đi ra phía sau tìm phòng Thúy Nương.
A Kiều chưa nói gì, nhưng nàng khó chịu trong lòng. Nằm trong màn, khi thì nàng nghĩ chuyện buôn bán, khi thì nghĩ đến hoàn cảnh thê thảm sau này của Thu Nguyệt.
A Kiều đột ngột ngồi dậy, vén màn lụa nhìn nam nhân ngủ dưới đất: “Quan gia, ta, ta mua Thu Nguyệt được không? Ta sẽ trả bạc chuộc thân cho nhị gia.”
Triệu Yến Bình nhàn nhạt hỏi: “Nàng có năm mươi lượng à?”
A Kiều cắn môi: “Không dùng mười lượng mà thái thái cho ta, hiện giờ ta có thể lấy ra 25 lượng, ta trả trước một nửa, còn một nửa thì từ từ trả.”
Triệu Yến Bình nhìn ngoài cửa sổ: “Nàng thật thiện tâm.”
A Kiều cúi đầu nói nhỏ: “Không phải thiện tâm, nàng biết cách buôn bán, nếu không ta sẽ không thông cảm với nàng ấy, cũng tiếc bỏ ra năm mươi lượng vì nàng.”
Bản thân nàng là nửa Bồ Tát trong bùn, làm gì còn sức để bảo vệ người khác?
A Kiều đã thầm tính toán, nếu mỗi tháng Thu Nguyệt có thể bán được hai trăm hộp phấn, tính luôn đồ thêu, trong vòng một năm A Kiều có thể kiếm lại năm mươi lượng. Sau này kiếm thêm là thu nhập thuần túy.
Nàng không xài hết số vốn ban đầu có được, nương để lại cho nàng trang sức, Cậu cho tượng Phật nhỏ bằng vàng đều là đồ bảo đảm.
Triệu Yến Bình trầm mặc một chút rồi nói: “Đừng để lão thái thái biết trong tay nàng có nhiều bạc đến vậy. Sáng mai làm trò trước mặt lão thái thái, nàng đưa ta mười lượng trước, viết giấy nợ, từ đây Thu Nguyệt là nha hoàn của nàng.”
Quan gia đồng ý!
A Kiều vui vẻ nhảy xuống giường, vừa mang giày vừa nói: “Ta nói trước cho Thu Nguyệt biết, kẻo tối nay nàng ngủ không yên.”
Triệu Yến Bình thấy nàng hấp tấp chạy ra ngoài, trong mắt hiện lên ý cười.
Nhưng mà, nàng đưa bạc cho hắn, hắn giấu ở đâu giùm nàng?
Nếu đưa đi phủ thành thì quá rõ ràng. Nếu Đan Dung cũng không phải là muội muội, sau này hắn sẽ không nhờ Hà Triệu Phong hỗ trợ tìm người nữa.
Updated 186 Episodes