Chương 25: Ôm Một Cái

Tới gần trưa, xe ngựa ngừng trước một trạm dịch nhỏ.

Triệu Yến Bình để tay nải trong xe, chỉ cầm theo ba gói bánh bao xuống xe, thấy tri huyện đại nhân đã đứng bên ngoài, Triệu Yến Bình không ôm A Kiều xuống, quy củ bày ghế ra.

“Đi vào ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi chỉnh đốn hai khắc sau lại xuất phát.” Tạ Dĩnh an bài nói, người có ba việc gấp, đi nửa ngày đường, mọi người đều muốn giải quyết.

Trạm dịch thông thường là nơi quan binh đưa tin của triều đình dùng, nơi dừng chân đơn sơ, đồ ăn cũng từng nồi to, Triệu Yến Bình đã tới một lần, cơm kia ngay cả một người thô như hắn còn thấy khó nuốt, huống chi Tạ Dĩnh cùng A Kiều.

Triệu Yến Bình nhờ tiểu dịch trạm dịch đem sáu cái bánh bao đến nhà bếp hâm nóng, rồi đưa lên cùng đồ ăn khác.

Tạ Dĩnh tự đi vệ sinh.

Triệu Yến Bình hỏi A Kiều: “Nàng muốn đi hay không?”

A Kiều thẹn thùng gật đầu, nhưng nơi này xa lạ, nàng có chút sợ, không dám một mình đi loạn.

Dung mạo nàng như vậy, Triệu Yến Bình cũng không yên tâm, ý bảo A Kiều đi theo hắn.

Trên đường gặp vài người tạp dịch, đa số là nam, bởi có Triệu Yến Bình bên cạnh, bọn họ không dám công khai nhìn chằm chằm A Kiều, nhưng chờ hai người đi qua, mấy tạp dịch đều trắng trọn nhìn chằm chằm bóng dáng A Kiều, nhìn vòng eo mảnh khảnh chậm rãi lắc lắc, sườn mặt và cần cổ trắng mịn lộ ra ngoài, trong đầu không biết nghĩ đến đâu.

Tới nhà vệ sinh, Triệu Yến Bình kiểm tra tứ phía trước, xác định không có người lẩn trốn mới để A Kiều đi vào, hắn đứng canh bên ngoài.

A Kiều chưa từng an tâm như vậy.

Hai người đều giải quyết, tìm chỗ rửa sạch tay, rồi đến đại đường tụ họp với Tạ Dĩnh.

“Cùng nhau ngồi đi, đang ở bên ngoài, không cần chú ý nghi thức xã giao.”

Tạ Dĩnh mỉm cười tiếp đón hai người.

A Kiều nhìn quan gia.

Triệu Yến Bình nói: “Chúng ta ngồi với Thuận nhi.” Nói rồi ngồi xuống bên cạnh bàn Thuận nhi.

Tạ Dĩnh lắc đầu, không miễn cưỡng.

Phòng bếp mau chóng đưa rượu và đồ ăn tới, sáu cái bánh bao bởi quá to nên đặt trên hai đĩa, thấy đoàn người phân hai bàn, liền để mỗi bàn một đĩa.

Bánh bao thịt trắng trẻo mập mạp tỏa mùi thơm nhân thịt, Thuận nhi nhìn chảy nước miếng.

Một mình Tạ Dĩnh nào ăn được ba cái, kêu Triệu Yến Bình lấy một cái qua bàn hắn.

Triệu Yến Bình tự mình có thể ăn ba cái, nhưng thấy Thuận nhi thèm như vậy, hắn chỉ gắp hai cái vô chén mình, còn lại hai cái cho A Kiều và Thuận nhi.

“Cảm tạ Triệu gia!” Thuận nhi cười đến nỗi đôi mắt cong cong, không chút khách khí lập tức ăn liền.

A Kiều biết sức ăn của quan gia, sợ quan gia ăn không đủ no, nàng gắp bánh bao trong chén đưa qua: “Ta ăn cơm được rồi, cái này quan gia ăn đi.”

Thuận nhi đang nhai bánh bao trong miệng, đôi mắt đảo quanh hai người, ai nói thì nhìn người đó. Hắn từ nhỏ đi theo Tạ Dĩnh, Tạ Dĩnh gặp mỹ nhân Thuận nhi cũng đều thấy, không đến mức thất thố trước mặt A Kiều.

Triệu Yến Bình không nhìn A Kiều, chỉ nhìn chằm chằm rau xào và tô canh giữa bàn nói: “Nàng ăn đi, ăn không hết chừa lại.”

Khí thế của hắn mạnh mẽ, nói chuyện làm người ta có cảm giác bị giáo huấn.

A Kiều cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Thuận nhi nói giỡn: “Tiểu tẩu tử không thích ăn bánh bao, vậy cho ta đi, ta thích ăn.”

A Kiều không muốn cho hắn, càng rũ thấp trán, vành tai hiện lên một mảng hồng nhạt.

Triệu Yến Bình nhàn nhạt liếc Thuận nhi một cái.

Thuận nhi tấm tắc nói: “Được rồi, ta qua ngồi chung với đại nhân, không quấy rầy Triệu gia và tiểu tẩu ân ái.”

Nói xong, Thuận nhi thật sự cầm chén cầm chiếc đũa đi qua bàn Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh cười không nói gì.

A Kiều đỏ mặt, nếu biết sẽ nghe những lời này, nàng không nên nhiều chuyện.

Ăn một cái bánh bao to, A Kiều no hoàn toàn, không động tới đồ ăn ở trạm dịch.

Bốn người giải quyết bụng xong lại tiếp tục lên đường.

Xe ngựa dọc theo quan đạo một đường xóc nảy, ánh mặt trời ban trưa ấm áp làm trong xe cũng ấm áp, A Kiều dùng tay áo che mặt lén ngáp một cái, buồn ngủ.

Triệu Yến Bình thấy, đột nhiên khom lưng rời chủ tọa, kêu nàng qua nằm. Chủ tọa trong xe dài khoảng sáu thước, hình thể A Kiều nhỏ xinh, co chân là nằm được. Người Triệu Yến Bình cao to chín thước, muốn nằm cũng không được.

Quan gia chưa ngủ, A Kiều làm sao nằm được, nói gì cũng không chịu qua.

Triệu Yến Bình đột nhiên nắm bả vai nàng, xách nàng qua như xách gà con, sau đó hắn ngồi ở tòa bên cạnh, tay ôm ngực, mắt nhắm lại, một bộ dạng không nghĩ lại lắm điều.

Quan gia săn sóc nàng như vậy, nụ cười đong đầy đáy mắt A Kiều, nhẹ nhàng đem tay nải đặt ở đầu kia cách quan gia, A Kiều cởi giày thêu, nằm xuống hướng mặt vào trong, hai chân khép lại cong lên, eo mông tự nhiên dịch ra sau, vểnh ra ngoài, vai nàng cách mé ghế dài bên cạnh chỉ một khoảng nhỏ, không chú ý là có thể lăn xuống.

Triệu Yến Bình hơi mở to mắt, thấy nàng có tư thế này, hắn cố ý tách hai chân ra, đầu gối trái chống đầu bên này ghế dài, nếu nàng xoay người sẽ đụng vào hắn trước.

Sau một lúc, Triệu Yến Bình cũng thật sự chợp mắt.

Quan đạo coi như bằng phẳng, không quá nhiều xóc nảy, A Kiều lần đầu tiên xa nhà, buổi sáng ngồi nửa ngày, lúc này nằm xuống, dù ghế dài không rộng rãi thoải mái như giường trong nhà, A Kiều vẫn ngủ thật nhanh, tư thế ngủ của nàng cũng ngoan, không có lật tới lật lui.

Triệu Yến Bình ngồi không thoải mái, lúc ngủ lúc tỉnh, mỗi lần nhìn phía A Kiều, nàng đều đưa lưng về phía hắn ngủ thật say.

Xe ngựa bỗng dưng dừng lại đột ngột!

Triệu Yến Bình không khống chế được đổ nhào về phía trước, đến nửa chừng hắn đột nhiên kịp phản ứng, xoay người theo bản năng quỳ chân giơ tay ra, vừa lúc ôm kịp A Kiều đang quay cuồng bị hất xuống.

Cái trán đụng vào ngực hắn, A Kiều bừng tỉnh mở to mắt, mới phát hiện quan gia ôm mình vào ngực, đầu nàng gối lên khuỷu tay quan gia, mông nàng chễm chệ trên đùi quan gia, bắp chân bị tay phải quan gia ôm!

Có chuyện gì đây?

A Kiều mơ hồ, Triệu Yến Bình đoán được bên ngoài xảy ra chuyện, nhanh chóng đặt A Kiều mềm mại lên ghế dài, thấp giọng nói: “Nàng đợi trong xe đừng nhúc nhích, ta ra ngoài xem sao.”

A Kiều ngơ ngác nhìn quan gia nhảy xuống.

Triệu Yến Bình chạy tới trước chiếc xe ngựa thứ nhất, thấy Thuận nhi cũng nhảy xuống, đang định đỡ lão thái nhỏ gầy mặc bố y ngã vào trước xe.

“Đại nhân có sao không?” Triệu Yến Bình hỏi thăm tình huống Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh lắc đầu: “Ta không sao, xem lão thái này bị sao vậy.”

Triệu Yến Bình đi đến bên cạnh Thuận nhi, thấy môi lão thái này trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, hắn ngồi xổm xuống ấn nhân trung lão thái.

Lão thái từ từ tỉnh lại, hai mắt mờ mịt nhìn Triệu Yến Bình.

“Ngài vừa té xỉu, trên người có gì không thoải mái không?” Triệu Yến Bình hỏi.

Lão thái nghĩ nghĩ, vuốt yết hầu nói: “Khát nước, đầu choáng váng, nhà đệ đệ ta cách đây năm dặm, cầu đại gia phát thiện tâm, đưa ta đến đó, ta chưa ăn cơm trưa, đã đi mười mấy dặm, thật sự đi không nổi nữa.”

Hoá ra là đói lả người.

Triệu Yến Bình nhìn Tạ Dĩnh.

Tạ Dĩnh nói: “Vậy để bà quá giang một đoạn đường, đỡ bà lên xe đi thôi.”

Triệu Yến Bình gật đầu, tay đỡ vai lão thái, đỡ bà lên sau xe ngựa.

A Kiều nghe được thanh âm, lúc này đã ngồi xuống tòa bên cạnh, sau khi lão thái lên xe, A Kiều muốn đỡ bà một tay, ai ngờ lão thái nhìn mặt nàng, hừ một tiếng lạnh nhạt, tự mình ngồi xuống một bên chủ vị.

A Kiều cảm thấy không hiểu được.

Triệu Yến Bình lên xe, ngồi ở đầu ghế dài gần A Kiều.

Hắn không thấy lão thái tránh không để A Kiều đỡ, sau khi xe ngựa xuất phát, Triệu Yến Bình đưa bình nước cho lão thái.

Lão thái uống ừng ực vài hớp, uống xong có tinh thần, lão thái quẹt miệng chỉ vào A Kiều hỏi Triệu Yến Bình: “Tiểu nương tử này là tức phụ của ngươi sao?”

Bèo nước gặp nhau, lão thái đi chung một lát liền tách ra, Triệu Yến Bình không muốn giải thích quá nhiều, chỉ gật đầu.

A Kiều thấy được, thái độ khiêu khích của lão thái nháy mắt được ngọt ngào thay thế.

Không ngờ lão thái nhìn chằm chằm nàng đánh giá một lát, đột nhiên hừ nói: “Thật không hiểu nam nhân các ngươi, cưới vợ đều thích cưới loại mỹ nhân nũng nịu xinh đẹp này, có ích lợi gì chứ, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết dựa vào khuôn mặt mê hoặc hán tử, mê muội hán tử ngay cả mẹ ruột nói cũng không nghe, công công cũng binh vực nàng, cái đồ phá của!”

Chỉ dăm ba câu là Triệu Yến Bình và A Kiều biết đại khái, vị lão thái này bị con dâu xinh đẹp trong nhà chọc tức.

Nhưng bà bực mình con dâu, dựa vào cái gì phát hỏa với A Kiều?

A Kiều xụ mặt, nể mặt bà đã lớn tuổi, không so đo với bà.

Lão thái bất mãn thái độ A Kiều, vỗ cánh tay Triệu Yến Bình nói: “Nhìn thái độ kìa, ta tùy tiện nói hai câu, nàng liền cho ta sắc mặt, chẳng lẽ ở nhà các ngươi nàng cũng như thế đối với nương ngươi?”

A Kiều cắn môi, trừng mắt lão thái một cái.

Lão thái càng hung hăng, ngón tay chỉ A Kiều: “Ngươi……”

Một bàn tay to thon dài mạnh mẽ đột nhiên vươn ra, đè cánh tay lão thái xuống, lão thái quay đầu, thấy gương mặt nam nhân vừa mới hảo tâm đỡ bà giờ như băng giá, lạnh giọng cảnh cáo bà: “Chúng ta hảo tâm chở ngài một đoạn đường, ngài lại đối với nội tử không khách khí, chớ trách ta đuổi ngài xuống xe.”

Lão thái chính là người thích bắt nạt kẻ yếu, bị Triệu Yến Bình hù dọa không dám hé răng, chỉ lén trừng mắt A Kiều.

A Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để ý tới lão thái đáng ghét này.

Năm dặm chóng đến, lão thái ló đầu ra nhìn, chỉ vào một thôn trang cách đó không xa nói: “Đó là nhà đệ đệ ta, các ngươi chở ta đến cửa đi?”

Triệu Yến Bình mặt vô cảm: “Chúng ta còn phải lên đường, ngài hãy tự đi.”

Lão thái tức giận, xuống xe còn quở trách Triệu Yến Bình bị hồ ly tinh quyến rũ.

“Sao lại có loại người thế này?” Nhìn lão thái nhỏ gầy ngoài cửa sổ, A Kiều nhịn không được phàn nàn với Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình làm nhiều án tử, gặp được nhiều loại người, sớm đã không thấy kinh ngạc.

“Uống miếng nước đi.” Triệu Yến Bình đưa bình nước tới.

A Kiều nhớ miệng lão thái đã chạm miệng bình, nghiêng đầu ghét bỏ nói: “Bà ấy uống rồi, tới phủ thành ta rửa sạch mới dùng.”

Triệu Yến Bình kinh ngạc nhìn nàng.

Đây là lần đầu hắn thấy nàng khó chịu, đôi môi nõn nà cong lên, linh động đáng yêu.

Triệu Yến Bình ý thức được một sự kiện, nàng thích sạch sẽ nên ghét bỏ lão thái thái, nhưng buổi sáng hai người vẫn luôn xài chung bình nước này, nàng uống nước không chút do dự, ngược lại khuôn mặt nhỏ phiếm hồng, tựa như chạm vào bình nước hắn từng uống tương đương chạm vào miệng hắn.

“Cũng được.”

Triệu Yến Bình rũ mắt vặn nắp lại, đem bình nước ném qua một bên.

Chapter
1 Chương 1: A Kiều
2 Chương 2: Biết Ơn
3 Chương 3: Không Cưới
4 Chương 4: Bị Khi Dễ
5 Chương 5: "Mệnh tốt"
6 Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7 Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8 Chương 8: Nạp Thiếp
9 Chương 9: Qua Cửa
10 Chương 10: Yến Tiệc
11 Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12 Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13 Chương 13: Thích Khóc
14 Chương 14: Kính Trà
15 Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16 Chương 16: Giả Vờ
17 Chương 17: Quyến Rũ
18 Chương 18: Phá Án
19 Chương 19: Mắc Cỡ
20 Chương 20: Mỉa Mai
21 Chương 21: Ăn Hại
22 Chương 22: Nam Phong
23 Chương 23: An Ủi
24 Chương 24: Săn Sóc
25 Chương 25: Ôm Một Cái
26 Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27 Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28 Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29 Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30 Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31 Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32 Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33 Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34 Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35 Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36 Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37 Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38 Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39 Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40 Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41 Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42 Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43 Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44 Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45 Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46 Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47 Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48 Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49 Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50 Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51 Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52 Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53 Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54 Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55 Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56 Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57 Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58 Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59 Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60 Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61 Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62 Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63 Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64 Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65 Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66 Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67 Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68 Chương 68: Đêm Thất Tịch
69 Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70 Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71 Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72 Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73 Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74 Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75 Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76 Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77 Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78 Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79 Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80 Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81 Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82 Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83 Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84 Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85 Chương 85: Thả Thiếp
86 Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87 Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88 Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89 Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90 Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91 Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92 Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93 Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94 Chương 94-95
95 Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96 Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97 Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98 Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99 Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100 Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101 Chương 102: Tuyên Vương
102 Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103 Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104 Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105 Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106 Chương 107: Triệu Hương Vân
107 Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108 Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109 Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110 Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111 Chương 112: Ta Gả
112 Chương 113: Lại Động Phòng
113 Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114 Chương 115: Phu Thê
115 Chương 116: Canh Gà
116 Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117 Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118 Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119 Chương 120: Quan Gia Phá Án
120 Chương 121: Niệm Ân
121 Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122 Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123 Chương 124: Ân Ái
124 Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125 Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126 Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127 Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128 Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129 Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130 Chương 131: Hỉ Mạch
131 Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132 Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133 Chương 134: Sinh Con
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: A Kiều
2
Chương 2: Biết Ơn
3
Chương 3: Không Cưới
4
Chương 4: Bị Khi Dễ
5
Chương 5: "Mệnh tốt"
6
Chương 6: Chủ Ý Của Triệu Lão Thái Thái
7
Chương 7: Áy Náy - Thê Lương - Mâu Thuẫn
8
Chương 8: Nạp Thiếp
9
Chương 9: Qua Cửa
10
Chương 10: Yến Tiệc
11
Chương 11: Thèm Muốn Sính Lễ
12
Chương 12: Giả Bộ - Đồng Cảnh Ngộ
13
Chương 13: Thích Khóc
14
Chương 14: Kính Trà
15
Chương 15: Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng
16
Chương 16: Giả Vờ
17
Chương 17: Quyến Rũ
18
Chương 18: Phá Án
19
Chương 19: Mắc Cỡ
20
Chương 20: Mỉa Mai
21
Chương 21: Ăn Hại
22
Chương 22: Nam Phong
23
Chương 23: An Ủi
24
Chương 24: Săn Sóc
25
Chương 25: Ôm Một Cái
26
Chương 26: Một Cái Ổ Chăn
27
Chương 27: Triệu Quan Gia Khôi Ngô, Ôn Nhu Lại Có Bản Lĩnh
28
Chương 28: Quan Gia Dẫn A Kiều Đi Mua Phấn Son
29
Chương 29: Mềm Mại Lưu Hương
30
Chương 30: Cái Đồ Ma Cà Bông Giết Thê Tử Của Mình, Còn Dám Vừa Ăn Cướp Vừa La Làng!?
31
Chương 31: Nhận Thức Mới Về A Kiều
32
Chương 32: Hại Ta Ban Ngày Thiêu Thùa May Vá Đều Ngồi Không Lâu
33
Chương 33: Sáng Nay Làm Sao Lại Dậy Trễ?
34
Chương 34: Đứa Bé Biết Khóc Sẽ Có Kẹo Đường Ăn
35
Chương 35: Hùng Tâm Tráng Chí Của A Kiều
36
Chương 36: Ta Đã Nói Sẽ Nuôi Nàng
37
Chương 37: Quan Gia Mua Quýt Cho A Kiều
38
Chương 38: Thiếp Ăn No Rồi, Trái Này Cho Quan Gia
39
Chương 39: Một Trăm Hộp Son Phấn
40
Chương 40: Quan Gia Bắt A Kiều Ăn Cơm
41
Chương 41: Kiếm Được Tiền Rồi
42
Chương 42: Quan Gia Không Cho Phép A Kiều Nhìn Lén
43
Chương 43: Một Đóa Hoa Vàng Kiều Diễm
44
Chương 44: Phu Thiếp Đã Làm Hơn Một Nửa
45
Chương 45: Hiện Tại Còn Cho Rằng Ta Chê Nàng Không?
46
Chương 46: A Kiều Hóa Thành Hồ Ly Tinh
47
Chương 47: Xấu Hổ Quá Đi!!!
48
Chương 48: Thời Tiết Nóng Lên
49
Chương 49: Vu Sơn Vân Vũ
50
Chương 50: Ha Ha Ha Ha
51
Chương 51: Ta Đã Biết Chuyện Tối Hôm Qua Rồi!
52
Chương 52: Quan Gia Ôm Ta Một Cái, Tâm Tình Ta Liền Tốt
53
Chương 53: Hà Nhị Gia Đến Nhà
54
Chương 54: Hương Vân Thật Giả
55
Chương 55: Quan Gia Như Hạc Giữa Bầy Gà
56
Chương 56: Đầu Giường Nói Chuyện
57
Chương 57: Mới Xuất Một Lô Son Phấn
58
Chương 58: Quan Gia Thiên Vị A Kiều
59
Chương 59: Đan Dung Cũng Không Phải Muội Muội Của Hắn
60
Chương 60: Quan Gia Cùng A Kiều Thẳng Thắn Gặp Nhau
61
Chương 61: Nhất Tiễn Song Điêu
62
Chương 62: Vợ Chồng Triệu Nhị Thúc Gặp Báo Ứng
63
Chương 63: Tình Chàng Ý Thiếp
64
Chương 64: Một Buổi Đêm Tốt Đẹp
65
Chương 65: Quan Gia Thế Mà Làm Chuyện Này Đối Với A Kiều
66
Chương 66: Quan Gia Làm Chỗ Dựa Cho A Kiều!
67
Chương 67: A Kiều Ôm Ấp Yêu Thương
68
Chương 68: Đêm Thất Tịch
69
Chương 69: Người Muốn Hưởng Phúc
70
Chương 70: Triệu Gia Không Phải Là Chỗ Các Ngươi Muốn Vào Là Vào
71
Chương 71: Sau Này Nàng Hãy Gọi Ta Là Phu Quân Mỗi Khi Không Có Ai Xung Quanh.
72
Chương 72: Heo Biểu Ca Cưới Vợ
73
Chương 73: Heo Biểu Ca Khóc
74
Chương 74: Khắp Nơi Nhộn Nhịp, Đều Là Hướng Đến Lợi Ích
75
Chương 75: Gia Đình Hòa Thuận Vạn Sự Hưng
76
Chương 76: Hưu Thê, Đuổi Nữ Nhi
77
Chương 77: Nhân Thế Vô Thường
78
Chương 78: Thẩm Anh Cáo Tội Huynh Trưởng, Phu Thê Thẩm Văn Bưu Chết
79
Chương 79: Đổng Gia Bị Ép Đóng Ngọc Lâu, Mọi Thứ Đã Định
80
Chương 80: “Ngài Câm Miệng!”
81
Chương 81: Di Ngôn Của Triệu Lão Thái Thái
82
Chương 82: Vài Chục Năm Không Gặp, Chị Dâu Thân Gia Còn Nhận Ra Ta Không
83
Chương 83: Ngươi Bán Nàng Bốn Năm, Ta Đánh Ngươi Bốn Cái Bạt Tai
84
Chương 84: A Kiều Đi Theo Cô Mẫu Đi
85
Chương 85: Thả Thiếp
86
Chương 86: Huynh Bây Giờ Đuổi Theo Tiểu Tẩu, Hẳn Là Còn Kịp
87
Chương 87: Nguyên Cả Đám Đều Thích Nghe Lén Vậy À?
88
Chương 88: Quan Gia Vào Kinh
89
Chương 89: Triệu Yến Bình Cũng Có Dã Tâm
90
Chương 90: Giang Nam Thủy Tú, Cố Nhân Trùng Phùng
91
Chương 91: Quan Gia Tùy Thời Đều Bị Vạch Trần
92
Chương 92: Mời Quan Gia Hỗ Trợ A Kiều
93
Chương 93: Quan Tâm Khó Nén
94
Chương 94-95
95
Chương 96: Quan Gia Sinh Bệnh
96
Chương 97: Quan Gia Thay Áo Bào Chính Thất Phẩm
97
Chương 98: Chỉ Là Thèm Muốn Thân Thể Của Hắn Thôi
98
Chương 99: Tạ Dĩnh Cầu Hôn
99
Chương 100: Quan Gia Đau Nửa Đầu
100
Chương 101: Gặp Nhau Dưới Ánh Trăng
101
Chương 102: Tuyên Vương
102
Chương 103: Trắc Phi Từ Thị
103
Chương 104: Thẩm Anh Xuất Giá, Tạ Dĩnh Đăng Khoa
104
Chương 105: Rất Giống Tỷ Muội
105
Chương 106: Tìm Hiểu Nguồn Gốc, Án Thân Thế Của Từ Trắc Phi
106
Chương 107: Triệu Hương Vân
107
Chương 108: Huynh Muội Đoàn Tụ
108
Chương 109: A Kiều Suýt Nữa Bị Hù Chết, Rốt Cuộc Đã Sống Lại Lần Nữa!
109
Chương 110: Triệu Gia Nhờ Ta Tới Cầu Hôn
110
Chương 111: Quan Gia Bá Đạo Bức Hôn
111
Chương 112: Ta Gả
112
Chương 113: Lại Động Phòng
113
Chương 114: Quan Gia Cũng Không Cần Uống Canh Bồi Bổ
114
Chương 115: Phu Thê
115
Chương 116: Canh Gà
116
Chương 117: Huấn Luyện A Kiều Trở Thành Phu Nhân Nhà Quan
117
Chương 118: Quan Gia Tại Kinh Châu
118
Chương 119: Quan Gia Tìm Được Điểm Mấu Chốt
119
Chương 120: Quan Gia Phá Án
120
Chương 121: Niệm Ân
121
Chương 122: Quan Gia Nhà Ta Lợi Hại Nhất
122
Chương 123: Một Buổi Chiều Mồ Hôi Dầm Dề
123
Chương 124: Ân Ái
124
Chương 125: Bóng Dáng Hai Người In Lên Cửa Sổ Qua Ánh Đèn
125
Chương 126: Ca Nhi Nhà Quan Gia Thật Tuấn Tú
126
Chương 127: Cứ Chờ Xem, Ta Nhất Định Sẽ Xin Được Cáo Mệnh Cho Nàng
127
Chương 128: Phát Triển Không Ngừng
128
Chương 129: Phú Bà A Kiều Phía Sau Quan Gia
129
Chương 130: Giàu Sang Có, Vinh Quang Cũng Tới!
130
Chương 131: Hỉ Mạch
131
Chương 132: Tiểu Nha Nhi
132
Chương 133: Cữu Cữu Cùng Cháu Trai
133
Chương 134: Sinh Con
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187